Xuyên Thành Thiên Kim Chân Chính

Chương 79




Editor : Mel*Meow

Hiện trường, Đường Miên Miên cũng không nghĩ là Sở Trăn sẽ đến.

Thời điểm nhìn thấy Sở Trăn, trong nháy mắt, cô cảm thấy có chút kinh ngạc.

Dù sao C thị cách A thị gần bốn giờ đi xe, lại không có máy bay, Sở Trăn muốn tới một chuyến phiền toái rất nhiều. Nhưng Đường Miên Miên lại nghĩ, có phải là vừa lúc đến C thị công tác, thuận tiện ghé qua đây hay không?

Bộ phim này do Sở thị đầu tư, Sở Trăn thuận tiện đến ủng hộ một chút, dường như thể hiện mức độ coi trọng đối với đoàn phim nha...

Ý đồ của Sở Trăn Đường Miên Miên không đoán được, nhưng điều này hoàn toàn không gây trở ngại gì đến việc cách thật xa Đường Miên Miên đã ngửi thấy mùi thơm bánh ngọt trong tay Sở Trăn.

Đã một tuần chưa được ăn đồ ăn Sở Trăn làm, bình thường khi nhìn tất cả mọi người ăn cơm hộp, Đường Miên Miên liền thôi miên chính mình cơm hộp ăn rất ngon, ngon hơn rất nhiều so với bánh mì mì tôm ở mạt thế.

Nhưng mà không nhìn thấy không ngửi thấy còn đỡ, giờ phút này mùi thơm ngọt của bánh cách không khí chậm rãi ung dung tiến vào chóp mũi Đường Miên Miên, khứu giác dường như trở nên nhạy bén gấp mấy lần, nháy mắt liền kích thích vị giác của cô, khiến cho trước mặt người xem tại hiện trường, Đường Miên Miên bởi vì nước bọt trong miệng trào ra ầm ầm, liền âm thầm nuốt nước miếng.

Nhưng mà biểu tình hai mắt ngay lập tức lóe sáng của Đường Miên Miên khi nhìn Sở Trăn, các fans lại không lý giải như vậy:

"A a a, khi nhìn thấy Sở Trăn, ánh mắt của Miên Miên dường như muốn phát sáng luôn kìa, vợ chồng Chân Đường là ngọt thực sự a, cái biểu tình kia căn bản không phải là đang diễn xuất, phản ứng bản năng có được hay không!"

"Đệt mẹ, hóa ra dáng vẻ Miên Miên nhà ta khi đắm chìm trong tình yêu là như vậy, hắn đi về phía ta, trong mắt ta dường như có tinh quang."

"Cảm giác sau khi Sở tổng xuất hiện, hai người này liền ngăn cách ra thành một thế giới riêng, mà Diệp Diệp nhà ta chính là cây cỏ nhỏ bên ngoài thế giới không cách nào đi vào được, Diệp Diệp không sao đâu, Miên Miên không yêu con, mẹ yêu con."

"Cũng chỉ có mỗi mình tôi chú ý tới cái bánh ngọt trong tay Sở tổng sao? Nhìn có vẻ rất ngon."

...

"Miên Miên, sinh nhật vui vẻ."

Mọi người cho rằng một ngày này, Sở tổng đến để thêm hoa cho [Chu Tước], không ai nghĩ tới, hắn đến là để chúc mừng sinh nhật Đường Miên Miên.

Ngay cả chính Đường Miên Miên đương nhiên cũng không nghĩ đến.

Bởi vì sau ba năm ở mạt thế, vì sinh tồn ăn bữa sáng lo bữa tối, ai còn có thể nhớ sinh nhật của mình nữa, sau khi đến thế giới này phải bận rộn công tác, theo thói quen, đương nhiên cũng quên luôn chuyện này.

Nhất là khi sinh nhật Sở Trăn nói còn không phải là ngày sinh Dương lịch trên chứng minh thư mà là ngày sinh theo lịch âm của cô.

Nhắc tới cũng trùng hợp, cô và nữ phụ không chỉ giống tên, mà đến ngày sinh cũng giống nhau như đúc.

Cho nên mới nói, cô xuyên vào đây cũng có một phần là do duyên phận.

Được Sở Trăn nhắc nhở, Đường Miên Miên lúc này mới cảm thấy ngày tổ chức buổi khởi động máy trùng hợp như thế, đúng vào sinh nhật cô. Đường Miên Miên đã rất nhiều năm chưa được ăn mừng sinh nhật.

Rõ ràng lúc trước đều không quá để ý, chẳng biết tại sao, biết Sở Trăn cố ý lái xe bốn giờ qua đây đưa bánh ngọt tự tay làm cho mình, lại đến tận hiện trường vì cô chúc mừng sinh nhật, con mắt của cô liền bắt đầu khó chịu, nội tâm cũng chua chua căng tức.

"Cảm ơn anh."

Bánh sinh nhật được Sở Trăn đưa cho trợ lý đặt lên trên bàn nhỏ, nhìn thấy khóe mắt Đường Miên Miên trào ra giọt nước mắt trong suốt, Sở Trăn đưa tay lấy chiếc khăn được gài ở túi tiền tây trang xuống, cực kỳ tự nhiên giúp Đường Miên Miên lau lau khóe mắt:

"Đừng khóc, phai lớp trang điểm sẽ khó coi. Ngoại trừ bánh ngọt tự làm, anh còn chuẩn bị cả quà sinh nhật nữa, mau nhắm mắt lại."

Chẳng biết tại sao, Đường Miên Miên cảm thấy hôm nay Sở Trăn đặc biệt khác lạ.

Ánh mắt dường như dịu dàng hơn bình thường rất nhiều, thanh âm dường như trở nên từ tính hơn, ăn mặc cả người cũng cảm thấy quang vinh xinh đẹp hơn bình thường, làn da trơn bóng đến mức cứ như đi trung tâm chăm sóc da rồi mới đến.

Một món quà bất ngờ sao?

Đường Miên Miên nghe lời nhắm mắt lại, sau đó, cô cảm thấy giữa hàng tóc mình bị đeo lên một thứ gì đó. Dựa theo cảm giác của cô, hẳn là một chiếc vương miện.

"Mở mắt ra."

Đường Miên Miên nghĩ, nếu như quả thật là một chiếc vương miện, cô lại nhắm mắt bị người ta đeo lên hộ, vậy chẳng phải chính cô không thể nhìn thấy chiếc vương miện trông như thế nào sao? Điên thoại di động của cô còn đang ở bên dưới đài đấy!

Nhưng mà thời điểm Đường Miên Miên chậm rãi mở mắt ra, cô mới phát hiện ở bên trái phía trước mặt mình Sở Trăn đã nhanh tay mở camera điện thoại, đối diện cô đồng thời cũng đối diện hắn.

Trong khi cô còn đang trợn to đôi mắt, khóe miệng ngậm lấy ý cười sung sướng, chưa kịp tạo dáng gì thì di động Sở Trăn đã "Crack" một tiếng, cho hai người cùng dừng lại trong một khung ảnh.

"Đẹp mắt không?"

Sở Trăn đem ảnh chụp chung của hai người đặt ở trước mặt cô, Đường Miên Miên liền nhìn thấy, trong màn hình di động, cô một thân váy thiên nga cao quý bức người, sau khi phối hợp với tây trang đen nghiêm nghị của Sở Trăn, càng cực giống công chúa thiên nga đen.

Hai người đều mặc trang phục màu đen, rõ ràng trước đó màu đen phối với màu trắng mới trông hài hòa phù hợp, nhưng bởi vì đều có khí tràng bức người giống nhau, cho nên sau khi cùng chung khung hình, thoạt nhìn hài hòa ngoài ý muốn.

"Đẹp mắt."

Vương miện rất đẹp, Đường Miên Miên bình luận như thế.

Nhưng mà Sở Trăn tự động đem ý tứ của Đường Miên Miên lý giải thành Đường Miên Miên cảm thấy ảnh chụp chung của bọn họ nhìn rất đẹp.

Khóe miệng Sở Trăn hơi hơi giơ lên, tâm tình tốt đến mức một lòng khó chịu trước đó đều như bóng bay bay lên trên bầu trời rồi nổ bụp. Dù sao khoảng thời gian trước, thời điểm công khai giấy đăng ký kết hôn, có rất nhiều người bình luận là trông bọn họ chẳng hề hài hòa, Sở Trăn vẫn luôn hối hận.

Lần đầu tiên đứng chung khung hình với Đường Miên Miên, lại bị một bộ lạnh lùng ngu si tựa như một tảng băng khắc lúc trước của hắn phả hủy toàn bộ mỹ cảm.

Trên mạng thậm chí còn có người trắng trợn không kiêng nể bình luận nhìn ảnh chụp chung giữa hắn và Đường Miên Miên liền biết hai người là liên hôn gia tộc. Tuy đây đúng là sự thật, nhưng sau khi nhìn thấy Sở Trăn vẫn là tức đến nổ cả phổi.

Cho nên hôm nay nhân dịp sinh nhật Đường Miên Miên, Sở Trăn tại nội tâm dự mưu luyện diễn cả trăm lần, rốt cuộc cũng lao lực tâm cơ lấy được một tấm ảnh chụp chung hoàn mỹ giữa hắn và Đường Miên Miên.

Sở Trăn nghĩ, bức ảnh sao chép tấm hình trong giấy đăng ký kết hôn ở ví tiền của hắn rốt cuộc cũng có thể thay đổi.

"Oa a, Sở tổng quả thật giống như trên mạng nói, đặc biệt sủng thê. Nếu hôm nay là sinh nhật Miên Miên, người xem và các diễn viên tại hiện trường chúng ta đây cùng nhau hát một bài ca sinh nhật cho Miên Miên đi?"

Người chủ trì bị bầu không khí ngọt ngào của hai người lây nhiễm, một bên ồn ào, một bên đề nghị.

Bộ phận điều chỉnh ánh sáng cực có nhãn lực mà chỉnh ánh sáng hội trường tối đi một chút, trợ lý Tiểu Kim cũng ngay lập tức đốt nến trên chiếc bánh sinh nhật của Sở Trăn.

Dưới sự đề nghị của người chủ trì, tất cả các fans tại hiện trường cùng đoàn phim [Chu Tước] cùng nhau hát bài hát chúc mừng sinh nhật Đường Miên Miên. Đương nhiên, bên ngoài màn hình trực tiếp. Miên Hoa Đường cùng một số fans qua đường cũng không nhịn được cùng nhau đồng ca.

Toàn bộ hiện trường đều phi thường ấm áp.

Chỉ có trong một căn phòng cho thuê ở A thị xa xa, nhìn thấy trong phòng phát sóng trực tiếp mọi người đều đang chúc mừng sinh nhật Đường Miên Miên, nhìn nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt Đường Miên Miên, Đường Hân Nguyệt tức giận đến mức quẹt vỡ toàn bộ chén trà trên bàn.

22 năm qua, mỗi một lần sinh nhật cô ta đều có cha mẹ làm bạn bên người.

Mẹ vì cô ta mà tự tay xuống bếp, ba ba sẽ đưa món quà ông dày công chọn lựa, sau đó hàng năm cô ta đều sẽ đăng ảnh sinh nhật lên trên weibo, để cho tất cả mọi người hâm mộ cô ta có một đôi cha mẹ đem cô ta sủng thành một nàng công chúa nhỏ.

Mà nay, cũng bởi vì Đường Miên Miên về nhà.

Mẹ cô ta không cần cô ta nữa, ba ba cô ta còn bị mẹ tống vào ngục giam, mẹ ruột vì báo thù thay cô ta mà nay đã vào trong cục cảnh sát, cùng là sinh nhật, bên người Đường Miên Miên vô cùng náo nhiệt, được mọi người hát bài ca chúc mừng sinh nhật, mà cô ta lại chỉ có thể một mình lẻ loi trải qua ngày này trong một căn hộ cho thuê.

Vì cái gì!

Vì cái gì Đường Miên Miên lại muốn trở về!

Nếu đã bị ôm sai rồi, vẫn duy trì nguyên dạng không tốt sao... Vì cái gì Đường Miên Miên muốn phá hư gia đình hạnh phúc mỹ mãn của cô ta...

Đường Hân Nguyệt tức giận đến mức cả người đều run lên, cô ta cầm lấy cây kéo trên bàn cắt tạp chí in hình Đường Miên Miên ra thành từng mảnh nhỏ mới phát tiết được chút lệ khí trong lòng.

Sau khi cắt xong, cô ta liền mặc kệ những mẫu giấy vụn kia, ngược lại cầm di động lên:

"Tôi có thể đáp ứng yêu cầu bao nuôi của anh, chẳng qua tôi không lấy tiền, tôi lấy tài nguyên."

Đường Hân Nguyệt cảm thấy, nếu không phải bị Đường Miên Miên đoạt mất vai nữ chủ thì lần này danh hiệu thị hậu giải Phi Thiên đã là của cô ta, chẳng qua không sao, tuy giải thị hậu đã bị Đường Miên Miên đoạt mất nhưng cô ta khẳng định là có thể giành giải ảnh hậu trước Đường Miên Miên.

Đường Miên Miên không phải thích đứng ở dưới ánh sao, muốn vào giới giải trí để theo đuổi giấc mộng của mình sao.

Đường Hân Nguyệt này nhất định sẽ trở thành chướng ngại vật suốt cả đời Đường Miên Miên, khiến cô vĩnh viễn không thực hiện được mục tiêu của mình, khiến cô chỉ có thể làm Lão Nhị vạn năm.

Đường Hân Nguyệt dùng bộ mặt dữ tợn nâng một đống mảnh vụn tạp chí có hình Đường Miên Miên lên, sau đó điên cuồng trợn mắt ném thẳng vào trong không trung, phảng phất giấy vụn rơi biểu thị giấc mộng của Đường Miên Miên hoàn toàn tan vỡ.

...

Chẳng qua tại hiện trường Đường Miên Miên cũng không biết hận ý của Đường Hân Nguyệt, dưới một mảnh chúc phúc, cô thổi tắt ngọn nến, toàn tâm ước nguyện.

Kế tiếp chính là đến phần ăn bánh ngọt.

Bởi vì bánh ngọt Sở Trăn mang đến không quá lớn, không đủ để phát cho tất cả mọi người tại hiện trường, cho nên Đường Miên Miên chỉ chia bánh cho các diễn viên, đạo diễn, tổ sản xuất, người chủ trì đến tham gia buổi lễ khai máy ngày hôm nay, mỗi người một phần như nhau.

Bởi vì có khá nhiều người, lại đều đều phân xuống dưới, mỗi miếng bánh ngọt không còn được bao nhiêu.

Sau khi Đường Miên Miên ăn hết một khối bánh nhỏ liền cảm thấy thật sự là một chút này hoàn toàn không đã ghiền.

Cô nghĩ, lần sau nếu Sở Trăn muốn tiếp tục tổ chức sinh nhật cho cô, vậy cô nên bảo hắn lặng lẽ đưa bánh qua thì có vẻ sẽ hợp lý hơn, tuy rằng ăn mảnh không quá tốt, nhưng sinh nhật cô cô là lớn nhất!

Đang nghĩ ngợi lung tung, trước mặt Đường Miên Miên lại nhảy ra thêm một khối bánh ngọt.

Cô vừa ngẩng đầu liền thấy, là Sở Trăn đem phần của hắn cho cô: "Đêm nay anh không đi, cùng anh về biệt thự ở C thị đi, có bất ngờ nhỏ."

Vốn dĩ Đường Miên Miên rất nghĩ từ chối, nhưng bánh ngọt thật sự rất ngon, một tuần thèm thuồng mỹ vị đều bị miếng bánh nhỏ kia khơi ra, cho nên lời cự tuyệt đã lên đến bờ môi lại không cách nào nói ra được.

Hơn nữa Sở Trăn nhìn thấy cô không có động tác gì, liền trước mặt nhiều người như vậy, cầm thìa múc một miếng bánh ngọt đưa tới bên miệng cô.

OMG!

Đường Miên Miên biết nếu mình trực tiếp mở miệng ra ăn thì có chút không tốt lắm, dù sao hiện trường nhiều người như vậy!

Nhưng mùi bánh ngọt thơm phức cách cô gần đến thế, khắp xoang mũi đều là mùi bánh ngọt, lại thêm mới vừa rồi sâu thèm ăn bị miếng bánh ngọt trước đó gợi lên, lúc này bụng cô tưởng chừng như đang rột rột rột rột kêu la "Mau ăn đi, không phải mày rất muốn ăn đấy sao" "Một chút xíu vừa rồi quả thật không đủ nhét kẽ răng." "Đây chính là bánh ngọt cực kỳ mỹ vị do chính tay Sở Trăn làm đây!"

Dù là Đường Miên Miên ý chí nghị lực kinh người, cuối cùng cũng không thể chống lại sự hấp dẫn của mỹ thực.

...

Phương Mẫn Diệp không biết nội tình, nghe được Sở Trăn nói cái gì mà "Đêm nay anh không đi" "Cùng nhau về biệt thự" linh tinh các thứ, lại tận mắt nhìn thấy bá tổng lạnh lùng Sở Trăn tự mình đút bánh ngọt cho Đường Miên Miên, mà Đường Miên Miên cũng không cự tuyệt, trong mắt tất cả đều là đang cảm động, nội tâm Phương Mẫn Diệp quả thực chua xót như ngày xưa ăn ô mai, toàn bộ tâm đều như bị người ta véo lại một chỗ.

"Sở tổng, cái bánh ngọt này mua chỗ nào vậy, ăn ngon quá, ngài nói cho tôi biết, khi nào đến sinh nhật con gái tôi cũng mua cho nó một cái."

Người chủ trì vừa hỏi lời này ra, tất cả những người ăn bánh ngọt, bao gồm Phương Mẫn Diệp không khỏi tự chủ nhìn về phía Sở Trăn. Dù sao, tình yêu đã không có rồi, lẽ nào còn không cho người ta ăn một khối bánh ngọt ngọt ngào ngào an ủi nội tâm chua xót của chính mình?

Nhưng mà, người chủ trì cùng Phương Mẫn Diệp đang nghển cổ chờ câu trả lời đều phải thất vọng, bởi vì Sở Trăn mặt đổi sắc, mở miệng trả lời:

"Là tôi tự tay làm."

Phương Mẫn Diệp cảm thấy khi trở về mình phải khóc một hồi, tình yêu không có, muốn ăn bánh ngọt cũng bị người ta quăng thức ăn cho chó qua, hắn quá khó khăn!

Tác giả có lời muốn nói:

Phương Mẫn Diệp: Thức ăn cho chó qua loa lạnh lùng đập bộp vào mặt, nội tâm chua xót như chiếc bánh quai chèo nhăn lại.

- Hãy ấn sao để ủng hộ bảo bảo nha :33 -_25/4/22_