Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 97




Còn bên này Dư Lộ như thể cô ấy không hiểu làm thế nào mà chủ đề lại chuyển sang chính mình rồi, nhưng cô ta cũng ngay lập chức chỉnh lại thần sắc, mỉm cười và cho biết: “Em thấy kiến ​​thức văn hóa thôi chưa đủ, em muốn tiếp tục học lên để nâng cao bằng cấp, nhưng chọn đi chọn lại, em muốn thử sức vào trường Bách Khoa của Dạ Đại nhưng không biết đậu nổi không!”

Diêu Kiến Phương cau mày nói: "Chị nghe nói trường Bách Khoa yêu cầu gắt lắm đấy, có điều em chuyên văn lúc ở trung học rồi, chị nghĩ không thành vấn đề."

Lâm Táp nãy giờ không nói chuyện, cuối cùng đợi đến thời điểm khẳng định nói: "Đúng, anh tin tưởng trình độ của Lộ Lộ."

Bùi Thừa Hãn và Khương Duệ Quân đồng thời nhìn anh ta vẻ mặt không vui lắm, những người còn lại dù có đần độn đến đâu cũng biết có gì đó không ổn.

Diêu Kiến Phương nhìn tới nhìn lui giữa hai người, thấp giọng hỏi: "Các người đang có chuyện gì vậy?”

Dư Lộ tỏ vẻ khó xử, và ra hiệu cho Lâm Táp đừng trả lời.

Lâm Táp nhớ tới lần trước vì mình lanh mồm lanh miệng dẫn tới phiền phức, bởi vậy biết điều: "Không có gì đâu."

Khương Duệ Quân xoa dịu mọi chuyện: "Chị Phương à, chị chớ nói bừa nha, em chẳng qua là sợ rằng những người lớn trong kia thỉnh thoảng đến đây giáo huấn, nên nếu chúng ta để họ nghe thấy, sẽ gặp rắc rối."

Diêu Kiến Phương vội vàng xin lỗi: "Chị không cố ý, Lộ Lộ à, em đừng lo lắng về điều đó."

Dư Lộ Nhẹ nhàng cười lắc đầu: "Không đâu."

Dưới ánh đèn lờ mờ, khuôn mặt tươi cười của cô ta thanh tú mềm mại, chống lại lớp tóc mái lưa thưa trên trán càng thêm điềm đạm đáng yêu.

Ba người luôn thích cô ta vừa nhìn thấy liền ngẩn ra. Sau đó che giấu như không có chuyện gì, cúi đầu ăn.

Dư Tương cố gắng ăn một nửa, trong lúc mọi thứ cứ im lặng như vậy cô ngẩng đầu lên nhưng bắt gặp ánh mắt thâm thúy trầm lặng của Ninh Miễn, trong lòng run lên, đồng thời nhớ tới cái ông nghiêm túc ban nãy giờ biết giống ai rồi, cô bất giác mỉm cười với Ninh Miễn, hàng mi dài cụp xuống thầm nghĩ, vẫn nên đánh nhanh thắng nhanh thôi.

Nhưng đáng tiếc tên hệ thống chó kia vẫn phớt lờ cô.

Phỏng chừng thời gian cũng gần tới rồi. Tiểu bối bọn họ sẽ nâng ly chúc mừng những trưởng bối lớn tuổi.

Mọi người đều đã trưởng thành và có thể uống rượu. Vì vậy, từng chút một, bọn họ đi tới phòng khách nơi các trưởng bối đang ngồi.

Khương Duệ Quân ân cần đợi Dư Lộ, rồi cùng đi với cô ta, những người còn lại đi theo từng cặp.

Có tám người trong bàn của những người lớn tuổi, họ nâng cốc chúc mừng ông Khương trước, sau đó lại nói bài phát biểu chúc thọ, sau đó là đi tới kính rượu từng người lớn còn lại.

Ông cụ Khương giơ tay lên nói: “Tâm ý của mấy đứa ông xin nhận, các cháu cứ tiếp tục chơi vui vẻ, muốn ăn uống gì cứ tự nhiên đừng khách khí.”

Sau đó ông Khương còn đặc biệt liếc mắt nhìn Dư Lộ đang đứng bên cạnh cháu nội mình, ông giả bộ không để ý tới cái liếc mắt ra hiệu của cháu mình.

Khương Duệ Quân thất vọng về chỗ, sao ngay cả ông nội cũng không ủng hộ mình vậy chứ?

Những con cháu trở về chỗ ngồi, Khương Duệ Quân có chút buồn bã mà kéo mọi người cùng uống rượu: “Đây là rượu ông nội cất giấu, hôm nay chúng ta hãy giải quyết đi, bởi chúng ta cũng không thể chơi như thế này sau khi nhập học được! Đừng sợ say, đến lúc đó trực tiếp ngủ ở nhà tôi, tôi hứa sẽ không để mọi người ngủ trên đường cái đâu."

"Duệ Quân à, cậu không phải say rồi chứ?”

“Anh mới là say ấy!”

Khương Duệ Quân đích thân rót rượu cho mọi người, cậu ta là một người thích chơi bời, và mọi người nhìn vào sự phấn khích đó để phân biệt cậu ta đã say hay chưa?

DTV

Khương Duệ Quân không bị thuyết phục bởi cách mọi người nhìn mình, và nói một cách đau khổ: "Tôi không say, không tin thì chúng ta uống tiếp đi!”

Bùi Thừa Hãn bất đắc dĩ nói: "Tôi tin rằng cậu không say, nhưng cậu có mùi rượu, ở đây còn có nữ giới nữa đó."

Khương Duệ Quân nhìn thẳng vào Dư Tương: "Chúng ta là huynh đệ, uống cùng nhau thì sợ gì!"

Dư Tương nhàn nhạt nói: "Tôi không sợ, nhưng uống như thế này vui sao? Mấy người uống rượu đều thích vừa chơi game vừa uống, thế này đi, bây giờ ai thua sẽ uống? Anh Ninh Miễn, ý anh sao?"

“Được.”

“Được vậy như này đi, Khương Duệ Quân, cậu xem chơi trò gì đây, phụ nữ có thể nhờ người uống hộ nhé!”

“Lắc xúc xắc đi, chẵn không uống, lẻ thì phải uống, ai lắc ra chắn thì được chỉ định người uống tùy ý, thế nào hả?”

Tất nhiên, các gay không có ý kiến phản đối, chín người chơi cuối cùng cũng sẽ lòi ra một người xui xẻo được chọn, bọn họ đều cho rằng không thể là mình.

Khương Duệ Quân hiển nhiên đã chuẩn bị từ trước, vội vàng từ trong phòng ngủ lấy ra hai viên xúc xắc, trực tiếp lắc lắc trong tay mà không cần dùng bất cứ dụng cụ gì.

Hoàn toàn là một trò chơi may rủi, Khương Duệ Quân là người đầu tiên dẫn đầu, lắc được số chắn mà dương dương đắc ý, người tiếp theo là Ninh Miễn, chẳng lắc làm gì cứ tiện tay vứt xuống cũng thành chắn.