Buổi tiệc mừng thọ định trước là vào buổi tối, ban ngày Dư Tương còn bận một số việc riêng, đã đến lúc trả lại sách trong thư viện, cố gắng giảm bớt sức nặng khi đến trường nhập học, cuối tuần sau cô sẽ bắt đầu đăng ký, bao nhiêu năm nay cô đã quen với việc tự lập chuẩn bị cho mình.
Sau khi từ thư viện trở về, Dư Tương gặp Ninh Miễn đang dắt chó đi dạo, sau đó mặt dây chuyền nóng lên. Vì tránh làm bỏng mình, Dư Tương vội vàng an ủi nói: "Biết rồi biết rồi.”
Nhiệm vụ sau đó là thế giới mới nào phụ thuộc vào mấy ngày nay, Ninh Miễn và Quyển Quyển đều nhìn thấy Dư Tương, vì Dư Tương rất quen thuộc với Quyển Quyển nên từ xa nó đã vui vẻ vẫy vẫy đuôi rồi.
"Anh Ninh Miễn, anh về rồi à."
"Ừ."
Anh vẫn trầm mặc như trước.
Dư Tương xoa xoa đầu Quyển Quyển rồi nói: "Anh Ninh Miễn về khi nào vậy? Anh trước đó vẫn luôn ở trong công trường sao? Sao tôi thấy anh chẳng đen đi chút nào nhỉ?”
DTV
Đối mặt với sự nhiệt tình đột ngột, Ninh Miễn im lặng một lúc rồi trả lời: "Tôi mới trở về, tôi ở công trường suốt, phơi nắng quen rồi thì không bị đen nữa.”
"À, ra vậy!”
Nói thật thì bảo cô dùng cái thái độ quan tâm nhiệt tình như muốn bám lên người Ninh Miễn thế này khiến cô có chút như lạc lõng không đo được mình, nhưng muốn hoàn thành nhiệm vụ phải nhảy qua nhân vật này, có nên chỉ đành nhịn xuống mà cố gắng.
"Anh Ninh Miễn ở công trường làm gì vậy? Anh chỉ cần vẽ vài bản thiết kế là là xong việc thôi đúng không?”
Ninh Miễn hơi cau mày: “Không phải, bản vẽ kết cấu tôi cũng phải vẽ, hơn nữa tôi phải ở lại công trường để tránh phát sinh vấn đề trong lúc thi công.”
Bản vẽ kiến trúc và bản vẽ kết cấu có thể cùng làm một lúc sao?
Dư Tương thầm than vãn cái trình độ yêu nghiệt của con người này, cho nên không hỏi thêm nhiều về nó nữa: “Tuy không hiểu lắm nhưng anh Ninh Miễn giỏi thật đấy.”
Ninh Miễn nắm chặt dây xích chó, giả ho một tiếng: "Chỉ là công việc thôi, tôi, tôi dắt chó đi dạo đây, chào cô."
"Vâng anh."
Ngay cả Quyển Quyển lúc này cũng vui mừng chạy biến.
Dư Tương nhăn nhó mặt mũi đi bộ về nhà. Dư Lộ xuất hiện ở Bùi gia trong một diện mạo hoàn toàn mới, mặc một chiếc váy hoa, nhẹ nhàng và dễ chịu. Cô cũng chuẩn bị cho Dư Tương một phần quà: “Chị ơi cái này là băng đô em tự làm, chị xem có thích hay không?”
Băng đô được bọc trong một lớp vải bông, họa tiết là những ô vuông rộng màu đen và trắng cổ điển, đơn giản và thanh lịch, Dư Tương đã thử nó, và nó vừa vặn, không có cảm giác rằng băng đô quá chặt, Dư Lộ thận trọng hỏi: "Chị ơi, chị thấy nó thế nào?"
“Đẹp thì đẹp thật đấy nhưng hôm nay là mừng thọ của Khương gia nên chị vẫn không nên đeo cái này làm gì.”
Dư Lộ nhất thời có chút bất an: "Chị à, em không có ý đó đâu, miếng vải bông này em đã nhận được vài ngày trước, và mới làm xong hôm qua, em thậm chí không biết hôm nay ngày đại thọ của ông cụ Khương.”
Dư Tương thờ ơ đặt chiếc băng đô sang một bên: "Được rồi, chị biết em sẽ không ngốc như vậy đâu."
Vì cũng không cần thử xem cô ta có ngốc hay không làm gì cho mệt.
Hơn nữa cô không đeo cái băng đô này đơn giản là vì lễ phép, cho dù cài lên rồi thì người bên Khương gia cũng chẳng nói gì được, cô cũng chỉ là một hạt thóc nhỏ chẳng có gì đáng để Khương gia mong cầu.
Vào buổi tối, mọi người đã đến Khương gia rồi, ở một Khương gia luôn thích sự yên tĩnh lại có một Khương Duệ Quân luôn tính bay nhảy nói cười, cậu ta hiện đang bận rộn nhập cuộc vui.
Những thanh niên đến đây đều là bạn bè của mình, tổng cộng có tám người. Người lớn thậm chí còn ít hơn thanh niên, chỉ có sáu người, đúng là không có ý làm tiệc to thật.
Dư Tương và những người khác đã đến chúc thọ ông.
Ông cụ Khương cười rực rỡ: “Nhìn thấy mấy đứa trẻ này là đã đủ vui rồi, ông cảm ơn mấy cháu nhá, hôm nay vui quá, Duệ Quân sẽ tiếp đón các cháu thật tốt!”
Người già đã có tuổi thường đối lập với tinh thần luôn nhiệt huyết phấn chấn của thanh niên nên khi nhìn thấy thanh xuân từ những bọn trẻ luôn khiến người ta cảm khái vạn lần.
Nghe ông nói xong đám Dư Tương ngoan ngoãn rời đi, mấy ông bà có mặt ở đó có hai người đặc biệt uy nghiêm nhất cho nên bọn họ cũng không muốn ở trong phạm vi nồng nặc lễ nghi này nữa, có điều Dư Tương lại luôn cảm thấy dường như có một ông lão vai vế lớn nghiêm nghị đang nhìn mình, cô còn chưa kịp xác định, người đó đã ngoảnh mặt đi chỗ khác, tim đập thình thịch.
Tên bàn ăn của những người trẻ tuổi, vốn tám người nay lại thành chín người, Khương Duệ Quân đã mời Ninh Miễn tới cùng chơi cho vui.
"Anh Miễn hôm nay vừa hay mới về, đúng lúc sang đây cùng chung vui!”