Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 598




Phượng Hoàng nhất tộc cũng sợ hãi, thủ vệ nhìn thấy Tiên Quân, tất nhiên không dám ngăn cản, sau khi bẩm báo cho cấp trên thì mời Tiên Quân vào, ai ngờ Tiên Quân nói thẳng là muốn đến Thánh Địa xem một chút.

"Nhà ta, bổn quân đến thăm phượng hoàng nhỏ một chút, mấy ngày trước tộc trưởng đã phí công đi một chuyến."

Ninh Miễn xấu hổ, suýt chút nữa nói Dư Tương nhà ta rồi.

Tộc trưởng Phượng Hoàng tộc ngạc nhiên không thôi, ông ta đến cửa xin linh chi là bởi vì từng quen biết với Tiên Quân, nhưng xưa nay Tiên Quân vốn rất lạnh lùng, sao hôm nay lại chủ động đưa thuốc? Quan hệ giữa bọn họ tốt như vậy từ khi nào chứ?

Chẳng qua, thế này cũng không có gì không tốt.

Tộc trưởng Phượng Hoàng tộc vội vàng dẫn Ninh Miễn đến Thánh Địa, nhìn thấy ánh sáng đỏ bao phủ phượng hoàng nhỏ càng thêm đậm, ông ta còn chưa nói gì, Ninh Miễn đã quyết định đưa linh chi và đan dược đến bên cạnh phượng hoàng nhỏ, trong khoảnh khắc, ánh sáng đỏ hấp thụ đan dược, trông giống như ngọn lửa đang bùng cháy dữ dội.

"Đa tạ Tiên Quân."

"Tộc trưởng khách sáo rồi, ta thấy ít ngày nữa phượng hoàng nhỏ sẽ xuất thế, vậy để bổn quân ở đây bảo vệ cho nàng ấy, tộc trưởng thấy thế nào?”

Nếu đổi thành người bên ngoài, nếu có Tiên Quân bảo vệ thì chỉ có thể cầu chứ không thể được, nhưng Tộc trưởng Phượng Hoàng tộc lại do dự trong chớp mắt, Tiên Quân có mục đích gì?

Ninh Miễn biết ông ta nghi ngờ, bình tĩnh nói: "Chờ phượng hoàng nhỏ xuất thế rồi nói sau.”

"Vậy, làm phiền Tiên Quân rồi."

Tộc trưởng Phượng Hoàng tộc lui ra.

Ninh Miễn đi về phía phượng hoàng nhỏ đang được ánh sáng đỏ bọc lấy từ bốn phía kia, biết hiện giờ cô không dễ chịu, hơi suy nghĩ một chút, cắt đứt ngón tay, đưa m.á.u đến bên cạnh cô: "Dư Tương Tương, lần này tuổi tác hai người chúng ta chênh lệch hơi nhiều rồi.”

Ánh sáng đỏ bỗng nhiên dâng cao.

Ý cười của Ninh Miễn dần đậm, dường như không cảm giác được đau đớn trên tay: "Lúc đó, Mặc Mặc tìm một cô gái nhỏ hơn thằng bé sáu tuổi, em đã mắng thằng bé là trâu già đòi gặm cỏ, bây giờ có phải muốn mắng anh rồi hay không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-598.html.]

Ánh sáng đỏ dừng lại.

Dư Tương ở nơi hỗn loạn nghe được tiếng Ninh Miễn nói chuyện với mình, lại không có cách nào đáp lại, chỉ có thể nghe tiếng anh đang trêu chọc mình ở đó.

Kém gần hai ngàn tuổi, à, đúng thật là không ít.

Ninh Miễn giải thích những chuyện xảy ra sau khi anh trở về, cũng nói Lạc Hải Đường đã buông bỏ hết thảy để chuyển thế, nói đến thân thế của Dư Tương, cười nói: "Lần này, em chạy không thoát đâu.”

Trước khi hai người chia tay, Ninh Miễn cực kỳ không tự tin, anh từng có suy nghĩ muốn sử dụng cấm thuật để giữ cô lại bên người, cuối cùng phải cố gắng khống chế chính mình, không có thất bại trong gang tấc.

Dư Tương suy nghĩ một chút, kiếp thứ nhất cô là người ốm yếu nhiều bệnh, đời thứ hai thành tán tiên, chịu hết nỗi khổ lưu lạc, ở kiếp thứ ba, bọn họ trở thành một vai diễn trong cuốn truyện xưa, Thiên Đạo đã lựa chọn vận mệnh cho họ, cô may mắn nhìn thấy trước, nếu không có hai kiếp trước để thu thập thần hồn, nếu không có một sợi thần phách lưu lại thế giới kia thì thật sự sẽ như nguyên tác, bởi vì tâm trí không được đầy đủ mà làm ra rất nhiều chuyện điên cuồng.

Nói cách khác, Dư Tương và nguyên thân chính là một người, khi xuyên tới nơi đó hồn phách dung hợp thành một thể, sợi thần phách đơn độc lưu lại thế giới kia dễ bị mê hoặc, hơn nữa tuổi nhỏ vô tri, mới có thể phóng đại kiêu căng, cũng may là không quá phận.

Cô cũng giống như Ninh Miễn, có rất nhiều kiếp số, sinh lão bệnh tử, biệt ly, oán hận...

Cũng có Mặc Mặc.

DTV

Ninh Miễn cảm nhận được giờ phút này tâm thần cô không yên ổn, vội vàng nhắc nhở: "Dư Tương Tương, giữ vững tinh thần, làm theo lời anh nói!”

Ánh sáng đỏ như muốn phá tan chân trời, dường như Dư Tương đang giãy dụa trong lửa, nhưng vẫn luôn có một sức mạnh dịu dàng canh giữ cho cô, cô rất muốn nhìn dáng vẻ của Ninh Miễn lúc này, suy nghĩ vừa nảy lên, cô dốc hết toàn lực tránh khỏi gông cùm xiềng xích quanh thân.

Chân trời vang lên một tiếng chim kêu trong vắt, một tia hỏa phượng bay thẳng lên bầu trời tối đen thâm trầm.

Ninh Miễn lập tức phi thân đuổi theo, bất chấp nguy hiểm có thể bị lửa của Phượng Hoàng thiêu đốt, bảo vệ cho Dư Tương tránh khỏi lôi kiếp.

Trên trời có dị sắc, tất nhiên sẽ làm cho người ta chú ý, ai ai cũng lau mồ hôi thay cho phượng hoàng nhỏ đang trong lôi kiếp, lại không biết Ninh Miễn đang ngăn cản ở một bên.

Lần lôi kiếp này... Sấm to mưa nhỏ, tựa hồ muốn gãi ngứa cho Dư Tương.

Cảnh tượng diễn ra trong hồi lâu, sau đó mây đen tản đi, tiên nhạc bùng lên.

Phượng Hoàng nhất tộc vui mừng khôn xiết, đây là phượng hoàng nhỏ mà họ đã chờ hơn hai ngàn năm.