Rùa nhỏ muốn đi tới bên người Ninh Nghi nhưng tiếc là cậu nhóc không nhìn thấy, sau khi đi giày xong đã chạy vọt đi tìm mẹ rồi.
Dư Tương và Ninh Miễn phân công hợp tác, thay phiên nhau nấu cơm hoặc chăm sóc con trai, hôn nhẹ con, dọn bàn để cả nhà cùng ăn cơm.
Lúc được ông bà nội chăm sóc, rất ít khi Ninh Nghi tự mình ăn cơm. Chu Cầm Vận sẽ đút cho nhóc, nhóc cũng vui vẻ há miệng ăn hết. Sau khi về với cha mẹ phải tự ăn lại không quen lắm. Nhưng sau khi đi nhà trẻ thấy những đứa trẻ khác đều tự mình ăn cơm thì nhóc cũng từ từ học theo. Bây giờ dù có về nhà ông bà nội, nhóc cũng không cho ông bà đút nữa.
"Mẹ ơi, con muốn ăn bánh bao bà nội làm."
Lúc nói những lời này, Ninh Nghi đang cắn khoai lang với vẻ tràn đầy khát vọng.
Lúc ở nhà ông bà nội, cơm mà nhóc ăn toàn là do Chu Cầm Vận tự tay làm. Chỉ mỗi bánh bao thôi đã có thể thay đổi thành nhiều loại hoa khác nhau rồi. Bánh bao đậu đỏ mà bà làm là ngon nhất.
Dư Tương nghĩ nghĩ: "Vậy buổi tối mẹ sẽ nói với bà nội rằng ngày mai hoặc là ngày mốt chúng ta sẽ đến nhà bà nội. Bà nội sẽ làm cơm cho Mặc Mặc ăn. Mặc Mặc còn nhớ lời phải nói với bà nội không?"
"Cảm ơn bà nội. Bà nội vất vả rồi ạ."
Kèm theo đó là vẻ mặt mong được khen ngợi.
Ninh Miễn cười khẽ: "Trí nhớ không tồi."
Ninh Nghi càng vui hơn, bởi vì cha không thường khen nhóc.
Sau khi ăn xong, người đi làm thuận đường đưa người đi học tới trường. Ninh Nghi học ở nhà trẻ dành cho con cái của công nhân viên chức trong viện Thiết Kế, vừa gần nhà vừa gần đơn vị của Ninh Miễn nên sáng nào cũng là Ninh Miễn đưa nhóc đi học. Trước yên xe đạp cột một cái ghế nhi đồng, ngày ngày Ninh Nghi cuộn trong lòng cha đi đến trường.
Dư Tương đi làm xa hơn bọn họ. Lúc tách ra hai xe đi hai đường, thằng nhóc kia còn bịn rịn phất tay với mẹ.
"Mẹ ơi, mẹ nhớ đón con nhé!"
"Ừ."
Ninh Nghi cực kỳ vui sướng, hai chân nhỏ lắc lư qua lại, tay đặt lên tay lái, thỉnh thoảng còn muốn đưa tay chạm vào chuông, học theo cha rung chuông lúc sắp qua đường nữa. Làm xong nhóc còn ngửa đầu lên xem biểu cảm của cha rồi lại tiếp tục nghịch ngợm.
Ninh Miễn dịch tay qua chỗ khác để cậu nhóc nghịch chuông xe đạp anh. Từng tiếng leng keng vang lên khiến đứa con trai ngốc nhà anh cười lộ cả hai hàm răng trắng.
Mãi đến khi cậu nhóc nghịch ngợm quá Ninh Miễn mới kêu dừng: "Ngồi lại tử tế mau, sắp đến trường rồi."
Đến nhà trẻ, Ninh Miễn giao Ninh Nghi cho giáo viên rồi nhìn bóng dáng cậu nhóc bệ vệ hiên ngang khí phách đi vào. Lúc xoay người đi anh mới không che giấu nụ cười đang nở rộ bên khóe miệng nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-586.html.]
Anh rất thương thằng con ngốc này.
Buổi chiều tan học, Ninh Miễn lại qua đây đón người: "Mẹ con tăng ca rồi nên bảo cha tới đón con về. Về nhà sẽ cho con ăn ngon."
"Vâng ạ."
Ninh Nghi nắm tay anh nhảy nhót, không để trong lòng việc mẹ mình thất hứa. Bởi vì số lần mẹ nhóc thất hứa không nhiều lắm, sau khi về còn nghiêm túc giải thích nguyên nhân với nhóc nữa. Dù sao thì nhóc cũng còn cha mà.
Buổi tối Dư Tương về nhà đưa cho Ninh Nghi một cái bánh ngọt nhỏ. Là một cậu nhóc thích ăn ngọt, Ninh Nghi vui vẻ cực kỳ.
Ba người cùng con ch.ó ra ban công chơi. Dư Tương lấy từ trong túi ra một cái bánh ngọt lớn hơn. Ninh Miễn lập tức hiểu ý cô, nhanh chóng dắt tay cô đi thư phòng.
"Chúng ta ăn nhanh lên đừng để thằng bé nhìn thấy."
"Ừ, đây là cửa hàng hôm nay em mới phát hiện ra đấy, ăn ngon lắm!"
Lúc đi ngang qua rùa nhỏ, cậu ta rất muốn trợn ngược mắt lên. Đôi cha mẹ vô lương tâm này, chủ nhân nhỏ nhà cậu ta mới chỉ ăn được có một chút thôi mà!
Một lúc sau hai người ăn xong bèn cho nó chút cặn để nó nếm thử.
Rùa nhỏ thổn thức không thôi: thế giới này thật tốt, bánh ngọt ăn ngon thật.
DTV
Thứ tư, Ninh Nghi được ăn bánh bao mà mình nhớ mong chờ đợi mãi. Chu Cầm Vận biết cháu trai thích nên một hơi làm luôn hai nồi, cái nào xấu quá thì đưa cho chồng, con trai và con dâu ăn, cái nào đẹp thì để Ninh Nghi đưa đi mời ông Ninh.
Một già một trẻ đang ngồi chơi cờ vua với nhau. Ninh Nghi không biết quy tắc chơi, cũng chưa nhận biết được chữ cái nên đánh lung tung.
Ông cụ Ninh cũng không ngăn cản mà chỉ chậm rì rì giải thích: "Mặc Mặc, đi quân này đi, là sẽ chiếu tướng đấy!"
"Ông cố giỏi quá đi!"
Cái đồ nịnh bợ!
Dư Tương và Ninh Miễn nhìn nhau rồi nhỏ giọng hỏi: "Con trai học kỹ năng này từ ai vậy?"
Ninh Miễn ngạc nhiên hỏi lại: "Chẳng lẽ không phải là em hả?"
"Em làm gì nịnh bợ đến nỗi như vậy?"
"Ờ, dù sao thì cũng có thể bảy quẹo tám rẽ lừa gạt người ta mà."
Ví dụ như anh.
Dư Tương nhún nhún vai, vẫn chưa xác định được con trai mình là trắng trẻo ngọt ngào ngốc nghếch hay là đen tối bẩm sinh, nhưng dù sao thì cậu nhóc cũng còn nhỏ nên cứ để nhóc tự do phát triển đi.