Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 584






Hôm nay là chủ nhật, cô đi tham dự hôn lễ của đồng nghiệp nên để hai cha con ở nhà. Kẹo này cũng là kẹo cưới người ta phát cho. Vốn dĩ cô đã định đưa về làm phần thưởng cho con trai mình.

Ninh Nghi cực kỳ vui vẻ nhạn lấy rồi còn phất phất tay khoe với cha nữa. Trong đôi mắt to tròn tràn ngập sự vui sướng.

Ninh Miễn thản nhiên nói: "Chỉ được ăn một cái thôi đấy. Cái còn lại giữ lại ngày mai ăn."

"...Vâng ạ."

Hai cái kẹo này không giống nhau nên Ninh Nghi bối rối không biết nên ăn cái nào trước. Thế là nhóc bèn bóc một cái ra rồi dịch người lên sô pha, ngậm kẹo trong miệng rồi mới nhớ hỏi: "Mẹ có ăn không ạ?"

"Mẹ ăn rồi."

Ninh Nghi chớp mắt mấy cái, sự do dự chợt hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn: "Cha có ăn không ạ?"

Ninh Miễn mỉm cười rồi đáp một cách không hề khách khí: "Có, cảm ơn Mặc Mặc nhé."

Hỏi thì cũng hỏi rồi nên Ninh Nghi sẽ không đổi ý, nhưng mà lúc đưa cái kẹo còn lại ra thật sự rất không nỡ. Thế nhưng Ninh Miễn lại không chần chừ chút nào. Anh bóc giấy gói ra ném kẹo vào miệng luôn, ăn một cách phải nói là cực kỳ khoái trá.

"Cha ơi, ăn ngon không?"

"Ngon lắm, hình như còn ngon hơn cái con đang ăn nữa."

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn bụ bẫm của Ninh Nghi hiện rõ hai chữ đau lòng. Chỉ là rất nhanh sau đó cậu nhóc đã nghĩ ra được một cách hay, bèn quay đầu nói với Dư Tương: "Mẹ ơi, lần sau mẹ cũng thưởng cho con cái kẹo như của cha đi~~"

"Được."

Ninh Nghi lập tức vui trở lại. Cậu nhóc tụt xuống khỏi đùi cô rồi ngậm kẹo đi chơi với Quyển Quyển. Cục kẹo trong miệng lúc thì nằm bên trái lúc lại đảo qua bên phải, quai hàm cậu nhóc phình lên như một con chuột đang gặm thóc vậy.

Dư Tương dựa vào sô pha nhìn cậu nhóc chơi đùa, tiện thể tám chuyện với Ninh Miễn một chút. Lúc ở tiệc cưới cô không ăn được nhiều nên nửa chiều đã đói bụng, bèn kéo tay Ninh Miễn làm nũng: "Trong nhà có gì ăn không anh?"

DTV

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-584.html.]

Dáng vẻ này và vẻ mặt vừa rồi của Ninh Nghi chẳng có gì khác biệt.

Ninh Miễn không có sức chống cự: "Có, em muốn ăn thịt bò khô hay bánh bích quy? Sáng nay mẹ mới đưa qua một ít bánh đậu xanh đấy, có muốn ăn không?"

"Ăn!"

Anh bèn đứng dậy đi lấy đồ ăn cho cô. Dư Tương ngồi chờ được đút ăn.

Bánh đậu xanh ngọt mà không ngán, hẳn là do Chu Cầm Vận tự tay làm. Bà rất yêu thương Ninh Nghi nên luôn thích làm cho cậu nhóc mấy loại đồ ăn vặt. Cô và Ninh Miễn đều được dính ánh sáng của con mình.

Ăn lưng lửng bụng, Dư Tương bỏ đồ ăn vặt xuống rồi gia nhập đội ngũ đùa con với Ninh Miễn. Bình thường bọn họ luôn bận rộn công việc nhưng cũng không dám không quan tâm đến con trai.

Mấy năm nay cha mẹ chồng quay về Yến Thành. Cuối cùng thì sau nhiều năm bôn ba bên ngoài, Chu Cầm Vận cũng yên tâm về hưu chăm cháu trai. Từ khi Dư Tương bắt đầu đi làm, Ninh Nghi vừa tròn ba tháng đã được cha mẹ chồng cô chăm sóc. Cuối tuần thì do hai người bọn họ tự chăm. Cha mẹ chồng cũng đề nghị bao giờ bắt đầu đi nhà trẻ thì hãy tiếp tục để Ninh Nghi ở nhà bọn họ, nhưng cô càng nghĩ càng muốn tự mình chăm con hơn.

Thế nên cô bằng lòng chịu cực chút. Hơn nữa bây giờ cha mẹ chồng quá mức cưng chiều Ninh Nghi nên Ninh Nghi cũng muốn ở bên nhà họ hơn.

Sau khi ăn xong cơm chiều, cả nhà bèn dắt chó đi dạo một vòng rồi mới về rửa mặt đi ngủ.

Đầu tiên là phải dỗ Ninh Nghi đi ngủ cái đã. Từ khi đi nhà trẻ đến giờ, thằng nhóc này luôn phải ngủ ở giường nhỏ của mình. Lá gan của nhóc cũng không nhỏ, nhưng lại rất thích dính lấy Dư Tương. Thời gian đầu nhóc còn không muốn ngủ một mình nên phải được hai người dỗ dành mãi mới dần dần bắt đầu hành trình mới.

Phòng ngủ chính và phòng ngủ phụ nằm đối diện nhau. Vì Ninh Nghi cần ở lâu dài trong phòng ngủ phụ nên Ninh Miễn đã dọn dẹp xong cho nhóc từ lâu rồi. Bàn học, giường chiếu, tủ quần áo, cái gì cần có cũng có hết. Ngay cả ổ cho chó và rùa nhỏ cũng được chuẩn bị xong hết rồi. Giường là loại chân ngắn để tiện cho Ninh Nghi bò lên.

"Quyển Quyển, ngủ thôi!"

Ừ, trước khi ngủ phải gọi Quyển Quyển tới cùng nghe chuyện cổ tích đã. Rùa nhỏ là một đứa theo đuôi nên trước khi Quyển Quyển xoay mình đóng cửa, nó đã lách qua cái khe bò lại đây.

Quyển Quyển ngủ bên giường, nơi đó có gối và nệm nhỏ của nó. Nó tập mãi thành thói quen ghé vào ổ của mình rồi hơi ngẩng đầu lên nhìn về phía giường nhỏ.

Ninh Nghi gối lên gối đầu, bỗng nhiên tò mò hôn lễ là gì.

"Mẹ ơi, có phải trong hôn lễ sẽ có cô dâu mới không?"

"Đúng thế, con còn nhớ hôn lễ của cậu Thừa Quang không? Chúng ta đi ăn bữa tiệc lớn đó!"