Cũng may bạn học không phải là bạn xấu, cuối cùng cũng ngừng cười: "Vợ tôi là bác sĩ sản khoa, ở nhà tôi có sách liên quan, cậu có muốn mượn để nghiên cứu một chút không?"
"Được."
Ngày hôm sau, anh mang quà đến nhà người ta rồi mang về một chồng sách, thuận tiện tìm hiểu xem vợ của cậu bạn đang ở bệnh viện nào, và bệnh viện nào có bác sĩ phụ khoa và bác sĩ nhi khoa tốt hơn.
"Có phải nhìn anh rất buồn cười không?"
Dư Tương trịnh trọng nói: "Không, em cảm thấy rất có ích."
Lúc này mà có một bác sĩ quen biết quả thực không thể yên tâm hơn được nữa.
Ninh Miễn thấy cô có dấu hiệu ủng hộ, lập tức yên tâm thoải mái.
Sau khi kết quả kiểm tra được xác nhận, đương nhiên phải nói với người trong nhà, lúc thông báo bụng cô mới được gần hai tháng, hai người đã gọi điện cho cha mẹ hai bên, nhưng đến nhà họ Dư trước.
Lâm Bảo Chi không hổ là mẹ ruột, đầu tiên là quan tâm đến con gái mình.
"Có buồn nôn không? Có ăn được cơm không? Muốn ăn cái gì mẹ làm cho con."
Dư Tương gọi hai món đồ cay Tứ Xuyên, còn tỏ ra vô tội nói: "Mẹ, con chỉ muốn ăn cái này thôi."
"Được được được, con muốn ăn cái gì cũng được."
Lạc Hải Đường đang bế con gái, cô bé vừa tròn trăm ngày tuổi rất dễ thương, cô ấy còn có thể truyền đạt một vài kinh nghiệm mang thai sinh con cho Dư Tương.
Không chỉ Dư Tương, ngay cả Ninh Miễn cũng chăm chú lắng nghe, chẳng qua anh xấu hổ không dám hỏi nhiều, đành âm thầm viết ra mấy thắc mắc, quyết định về nhà tra sách.
Khi đến nhà họ Ninh, có một sự thay đổi nhỏ.
Hai đời mẹ chồng đều rất quan tâm, bà Ninh lo lắng nói: "Hay là để Tương Tương đến đây ở với bà đi? Có dì Hạnh chăm sóc con bé nữa."
Trong miệng Dư Tương đang ngậm dâu tây, không trả lời ngay.
Ninh Miễn nói theo bản năng: "Bà nội, nơi chúng cháu đang ở rất tốt, không cần phải chuyển đi đâu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-571.html.]
Anh biết bà lão đang lo lắng cái gì, lúc chưa kết hôn anh đã từng sống như một cậu chủ, bây giờ thì không thể dựa dẫm vào người nhà nữa. Hơn nữa, trong hai năm ở nước ngoài bọn họ đều tự mình làm hết mọi việc, vì vậy không cần phải thay đổi làm gì.
Bà Ninh không yên lòng: "Con bé chưa mang thai bao lâu, sau này sẽ dần dần bị nghén, hai đứa định ăn uống thế nào?"
"Cháu có thể nấu ăn mà bà nội, cháu đã học nấu ăn được hai năm rồi."
Dư Tương nuốt dâu tây xuống, cười nói: "Bà nội, nếu chúng cháu có khó khăn gì sẽ nói với người trong nhà mà."
DTV
Cô nheo mắt nhìn Ninh Miên, nghĩ đến việc anh suýt chút nữa nói mình là người nấu cơm, chắc chắn bà sẽ không trách móc gì, nhưng nhất định sẽ cảm thấy đau lòng cho anh.
"Vậy cũng được."
Bà lão vẫn không yên tâm, từ đáy lòng bà vẫn nuông chiều Ninh Miễn, hơn nữa bây giờ đã có kế hoạch hóa gia đình, một nhà chỉ được một con, đứa bé trong bụng Dư Tương sẽ là đứa cháu đích tôn duy nhất, đương nhiên bà muốn chăm sóc nó nhiều hơn rồi, nhưng mà bọn nhỏ không muốn, bà cũng không thể ép buộc được.
Dư Tương tự hỏi liệu có khả năng vì đứa trẻ này mà giữa ba thế hệ sẽ xảy ra xích mích hay không, nhìn tấm gương Phó Trân Trân lúc mang thai đã bị người lớn trông coi rất nghiêm là biết. Cô tự do đã quen, không muốn chỉ vì vậy mà xảy ra va chạm không cần thiết, lại bởi vì bệnh của bà lão, nếu cứ phải thuận theo ý bà làm cô ấm ức thì phần được không bù lại phần mất.
Sau khi rời khỏi nhà họ Ninh, Ninh Miễn nhớ tới ánh mắt của cô.
"Em nhìn anh làm gì?"
"Không có, em sợ bà nội biết chuyện sẽ cho rằng em ngược đãi anh."
Ninh Miễn sờ sờ mũi: "Không đến mức đó đâu."
Dư Tương cười không ngừng, ngồi vào yên sau xe đạp nắm lấy quần áo bên hông anh, chậm rãi đi về nhà.
Nếu biết đã mang thai, Ninh Miễn không yên lòng để Dư Tương một mình đạp xe đạp đi làm, đơn vị công tác của hai người ở trên cùng một con đường, nhưng đơn vị của Dư Tương lại xa hơn anh một đoạn, anh quyết định đạp xe đưa Dư Tương đến đơn vị rồi lại vòng trở về.
Các đồng nghiệp nói đùa: "Kỹ sư Ninh, ngày nào anh cũng phải đi qua đơn vị mà không vào đấy nha!"
Ninh Miễn chỉ cười: "Anh còn chưa kết hôn nên không hiểu đâu."
Đồng nghiệp:"……"
Anh ta đã làm gì sai?
Thời gian tan tầm của hai người rất giống nhau, Ninh Miễn đến đón cô, họ cùng nhau đi ngang qua chợ bán thức ăn, mua thức ăn về nhà, anh vào bếp chuẩn bị bữa tối còn Dư Tương phụ giúp anh, sau bữa ăn cô rửa chén coi như rèn luyện, chạng vạng tối xuống lầu, người dắt chó cũng là Ninh Miễn, anh sợ nó đột nhiên chạy đi sẽ làm ảnh hưởng đến phụ nữ đang mang thai.
Dư Tương không bằng lòng nói: "Quyển Quyển rất nghe lời, mấy ngày trước nó còn bảo vệ em, hình như nó biết em đang mang thai, không nói những cái khác, Quyển Quyển đối xử rất tốt với đứa bé thứ hai."