Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 568




Ngoài cửa, Quyển Quyển duỗi lưng, bắt đầu cào cửa, nhưng trong cửa không có động tĩnh gì, biết chủ nhân còn ở bên trong liền đứng dậy hoạt động, đi đến đầu cầu thang nhìn thấy con rùa nhỏ nhiều lần trải qua gian khổ để trèo lên, nghiêng đầu nhìn.

Con rùa nhỏ run rẩy một chút, mở to đôi mắt đậu xanh nhìn thấy Quyển Quyển đang đi về phía cậu ta, bốn cái chân của cậu ta ngắn ngủn, lúc vừa muốn né tránh, thì nhìn thấy đôi chân dài của Quyển Quyển duỗi ra, trời đất quay cuồng! Cậu ta trèo mất gần cả một đêm mới lên được tầng hai!

Bất cẩn!

- --

Con rùa nhỏ tìm thấy một góc để trị thương, hơn nữa lặng lẽ chờ đợi các chủ nhân có thể chủ động tới tìm cậu ta.

Nhưng cậu ta không biết, Ninh Miễn có hỏi chú chó, rùa nhỏ đang ở đâu, chỉ là Quyển Quyển giả vờ không biết, cuối cùng là dì Hạnh nói trước khi họ trở về một ngày còn nhìn thấy rùa nhỏ, nhưng mà bây giờ thì lại không biết rùa nhỏ đang trốn ở chỗ nào rồi.

Hai người vừa mới trở về, đang rất bận bịu với nhiều chuyện, nghĩ tới rùa nhỏ cũng là lúc bông cải vàng chuyển mùa.

Ninh Miễn muốn tới đơn vị báo danh, khôi phục công việc, Dư Tương cũng phải đến Đại học Yến Thành xử lý chút việc lặt vặt trước tốt nghiệp, lựa chọn đơn vị mới, gặp mặt những người bạn đã lâu không gặp.

Bởi vì liên hệ có hạn, lần này gặp mặt mới biết được thêm tình trạng của rất nhiều người, con trai của Chu Tư Vi và Trương Phi cũng đã gần hai tuổi rồi, cháu gái Kỳ Kỳ mới hơn một tuổi đã biết đi, còn có thể gọi chú thím, sau khi tốt nghiệp Khương Duệ Quân có một cô bạn gái ổn định, nhưng trông cậu ta thích người ta khá nhiều, cả ngày cứ đi theo phía sau người ta, anh họ Bùi Thừa Quang vẫn độc thân, có điều trong công việc thì lại vô cùng xuất sắc, rõ ràng là muốn lập nghiệp trước rồi mới lập gia đình, anh họ hai Ninh Triệt với Bùi Thừa Quang có suy nghĩ giống nhau, muốn làm vua kim cương thứ năm.

Trong số đó, Dư Tương là Ninh Miễn là người kết hôn sớm nhất, nhưng tiến vào trạng thái lại chậm nhất, ôn lại các hoạt động diễn tập sau lễ kết hôn được tiến hành nửa năm, rất nhanh đã quen thuộc với bầu không khí ở đây, Dư Tương được sắp xếp công việc đến cục quản lý máy tính, tập trung nghiên cứu chế tạo máy tính, cô cần phải chuẩn bị tinh để bắt đầu công việc.

Thời điểm gió thu hiu quạnh, nhìn thấy lại một năm trôi qua ngày lễ độc thân tới rồi, kế hoạch sinh con của bọn họ đã được lên lịch cả rồi.

“Em nghe nói người ta chuẩn bị có con đều không được uống rượu không được hút thuốc lá, không hút t.h.u.ố.c lá thì anh có thể làm được, nhưng mà không uống rượu thì…”

Ninh Miễn nhấc tay bảo đảm: “Anh bảo đảm nhất định sẽ làm được.”

Dư Tương gật đầu không chắc chắn: “Vậy thử xem đi?”

Biểu cảm này của cô, ngược lại làm Ninh Miễn rất do dự: “Làm sao vậy?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-568.html.]

Cho dù anh tự nhận mình là người hiểu rõ Dư Tương nhất, nhưng cũng không rõ hiện tại cô đang suy nghĩ cái gì.

Đợi một lúc sau mới ngẩng đầu lên, Dư Tương rầu rĩ nói: “Không phải là em không muốn sinh, chỉ là có chút sợ hãi.”

Tự tay tạo ra một sinh mạng nhỏ, trách nhiệm thật sự cũng quá nặng rồi, hình như càng thích, sẽ càng sợ hãi.

Ninh Miễn cố gắng hiểu tâm trạng của cô, ôm lấy vai cô nói: “Vậy, chúng ta sẽ từ từ không cần phải vội vàng, hơn nữa, cũng không chắc chắn được là lúc nào sẽ mang thai.”

DTV

“Cũng đúng.”

Có thể là một ngụm sữa độc*, cuối tháng trôi qua, Dư Tương được điều đến Thượng Hải để đi công tác trao đổi học kỳ, thời gian là hai tháng, chuyện của đứa nhỏ thật sự không thể dựa vào.

(*) Một ngụm sữa độc: trong trận đấu một bên nào đó được coi trọng và khen ngợi, đối phương lại xuất hiện sai lầm hoặc thua trận

Chờ Dư Tương từ Thượng Hải trở về cũng sắp đến Tết rồi, con gái của Dư Uy và Lạc Hải Đường cũng vừa vặn được sinh ra vào đêm giao thừa, giày vò mọi người đủ kiểu.

Điều này không quan trọng nhất, quan trọng là cô cháu gái nhỏ này sinh ra có nghĩa là Dư Tương phải móc ra hai cái lì xì lớn, một phần là tiền rượu mừng, một phần là tiền mừng tuổi.

Không chỉ là bên nhà mẹ đẻ của đứa cháu gái này, còn có cả mấy đứa trẻ bên nhà chồng nữa.

Hai tháng lương của Dư Tương lập tức bay đi mất, cô nằm trên sô pha đau lòng mất nửa ngày: “Không được, em cảm thấy chúng ta phải nhanh chóng lấy số tiền này trở về.”

Ninh Miễn nhịn cười: “Không sợ?”

“Hình như là không sợ.”

“Vậy thì sinh một đứa?”

Dư Tương ừ một tiếng, lại nghi ngờ hỏi lại: “Anh có chắc chắn không? Hai chúng ta thật sự thích hợp sinh con?”

Ninh Miễn xoa cằm cô: “Không thể thích hợp hơn được nữa.”

“Được, vậy thì sinh.”

Do dự không quyết đoán không phải là phong cách của bọn họ, lần này thật sự quyết định sinh một đứa.