Ninh Miễn cứng người. Trong ánh mắt ngạc nhiên của nhóm đồng bào, anh ôm lại cô, trái tim đang căng thẳng cũng đập lại bình thường, còn ngập tràn sự ngọt ngào nữa. Anh cúi xuống cổ cô hít vào một hơi sâu rồi thấp giọng nói: "Em làm anh sợ rồi."
Sợ cô không nhận ra mình, sợ không đợi được cô.
May quá, bây giờ cô đang nằm trong lòng anh rồi. Anh yên tâm hẳn.
"Sao lúc nãy em không nhìn thấy anh nhỉ?"
"Anh thấy em toàn nhìn người ta không thôi."
Dư Tương nhịn cười. Có thể là vừa rồi cô bị đám người tóc vàng mắt xanh làm cho hoa mắt, hoặc là trong tiềm thức cô vẫn chưa tin nổi chuyện mình sẽ thật sự nhìn thấy Ninh Miễn ở sân bay.
Vừa mới xác định được tình cảm của nhau đã phải chia xa. Thật đúng là tra tấn mà.
Bàn tay hai người đan chặt vào nhau không rời ra. Lúc nhóm đồng bào đi cùng đang bị quy tắc ở nước ngoài hạn chế, không ngờ đã đặt chân tới nước khác rồi thì cơn sốc đầu tiên lại đến từ chính đồng bào của mình. Như này cũng yêu nhau quá rồi thì phải?
Dư Tương và Ninh Miễn... mặc kệ.
Trời đất bao la nắm tay nhau là lớn nhất.
Cuối cùng hai người cũng về đến phòng thuê, gặp chủ cho thuê nhà và dọn dẹp đồ đạc trong phòng. Sự nhiệt tình vừa bốc lên ở bên ngoài của hai người lại bỗng nhiên lắng xuống.
Dư Tương vội vàng dọn dẹp đồ, Ninh Miễn nhắm mắt đi theo phía sau cô. Mãi đến khi cô quay đầu lại, anh mới chậm rãi ôm lấy cô.
"Dư Tương Tương."
Là cách gọi và giọng nói quen thuộc nhưng có thêm một cảm giác khác. Đó là bong bóng của hạnh phúc. Cái giọng này khiến lỗ tai cô hơi ngứa ngáy.
"Hả?"
Ninh Miễn nhẹ nhàng siết chặt vòng tay ôm cô vào lòng mình: "Không có gì, anh chỉ muốn ôm em một chút thôi."
"Ninh Miễn, anh thay đổi một chút rồi."
Anh xoay người cô lại rồi áp trán vào trán cô, nhẹ giọng hỏi: "Chỗ nào cơ?"
"À... Gầy hơn một chút."
Hình như cơ bắp cũng trở nên rắn chắc hơn. Ánh mắt lúc anh nhìn cô rõ ràng là rất nhiệt tình nhưng không còn dịu dàng kiềm chế như trước nữa.
"Thế em có thích không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-562.html.]
Dư Tương nghiêng đầu tự hỏi. Nhưng cô còn chưa nghĩ ra nguyên nhân thì môi đã bị anh hôn một cái. Sau đó anh lại nhẹ nhàng nâng cằm cô, vừa vội vàng và dịu dàng hôn lên.
"Thích."
Chữ này được phát ra một cách ậm ờ giữa môi và răng.
Thời gian gặp lại nhau sau khi chia xa lâu ngày rất quý giá. Nhưng Dư Tương vừa đến nơi nên vẫn còn rất nhiều chuyện cần phải giải quyết. Ninh Miễn đã xin nghỉ để đi giúp cô nên đương nhiên bọn họ không thể lãng phí thời gian vào chuyện riêng được.
Ninh Miễn đã chuẩn bị xong hết tất cả mọi thứ. Phòng mà anh thuê cũng không tồi, ở gần trường học. Anh cũng đã chuẩn bị xong thủ tục nhập học, hành trình ra vào lớp học và an toàn phòng vệ cho cô rồi.
Chỉ là hai người bọn họ không ở cùng một thành phố nên thời gian Ninh Miễn ở lại không lâu lắm. Sau khi giúp Dư Tương xử lý xong mọi chuyện, anh sẽ phải quay về.
Trước khi đi, Ninh Miễn ôm lấy Dư Tương không nói lời nào.
"Anh để lại một thứ cho em đấy, nhớ xem nhé."
Dư Tương chớp mắt mấy cái: "Cái gì thế?"
Một bức thư cực kỳ dày lặng lẽ không một tiếng động được nhét vào trong túi anh.
DTV
Ninh Miễn hôn nhẹ lên chóp mũi cô một cái với vẻ mặt lưu luyến nhớ nhung: "Ở dưới gối của em đấy."
"Vâng."
Sau khi sửa soạn hành trang xong, Ninh Miễn ngồi xe buýt xuống ga tàu điện ngầm. Dư Tương nhìn theo bóng anh rời đi rồi quay lại tìm được một cuốn sổ dưới gối. Hình như cuốn sổ này là do cô tiện tay mua khi nghỉ hè thì phải. Sau đó không hiểu sao tự nhiên không thấy nó đâu nữa. Lòng cô không yên tâm nên đã đi mua một cuốn khác.
Mở ra thì mới phát hiện đây là một cuốn nhật ký.
... Gửi Dư Tương Tương.
Đây hẳn là nhật ký của anh sau khi đến Mỹ. Trong đó có ghi lại những chuyện xảy ra mỗi ngày.
Dư Tương ôm cuốn nhật ký lên giường rồi chậm rãi lật từng trang một.
"Dư Tương Tương à, hôm nay anh phải ăn một cái pizza cực kỳ khó ăn. Anh không thích ăn đậu phụ một chút nào cả. Chỉ là anh vẫn nhớ trước kia ăn bánh đậu ở nhà cũng không tệ lắm. Anh định tự nấu cơm ăn nhưng lại không có năng lực này. Anh còn học làm một số món ăn kết hợp giữa Trung Quốc và phương Tây nữa..."
Anh rất chịu khó viết vào cuốn nhật ký này, cũng chẳng có gì dài dòng, cứ như những lời mà bọn họ thường tám với nhau trước khi ngủ trước kia vậy.
Lúc Dư Tương đọc xong cuốn nhật ký thì đã đêm khuya rồi. Cô nhấc bút lên viết thêm một hàng chữ lên trên cuốn sổ rồi cất nó lại dưới gối như cũ, sau đó gối lên nó mà ngủ.
Ở một thành phố khác, Ninh Miễn đang ngồi dưới ánh đèn đọc từng chữ trong những bức thư chưa từng được gửi đi. Khóe miệng anh cong lên thành một nụ cười vừa kiêu ngạo vừa hạnh phúc. Nhưng sau đó anh lại trằn trọc khó ngủ.
Nhóc con này, sao không nói sớm cho anh biết chứ.
Bọn họ vốn không lệch múi giờ nữa nhưng giờ ngủ trong đêm nay vẫn có sự khác biệt.