Lúc này con rùa nhỏ mới nhớ ra mình đã làm hỏng việc rồi. Thế là cậu ta đành ngước đôi mắt lên mong ngóng chủ nhân đừng dạy bảo cậu ta tàn nhẫn quá. Ít nhất thì cậu ta không có công lao nhưng cũng có khổ lao cơ mà!
【Tương Tương à, nếu không có trước kia thì chắc chắn bây giờ hai người sẽ không ở bên nhau đâu. Tạm tha cho tôi lần này đi mà, được không?】
Dư Tương nhẹ nhàng đá con rùa nhỏ văng ra ngoài rồi nhìn cậu ta nằm chổng vó. Lúc này cô mới cười rộ lên.
Nhưng trong mắt Quyển Quyển thì là bà chủ đang đùa giỡn rùa nhỏ. Vả lại đây còn là con rùa nhỏ mà bây giờ nó ghét nhất nữa chứ. Thế là nó gâu một tiếng rồi chạy tới làm nũng với Dư Tương
Chú chó đẹp trai ngời ngời giở chiêu này ra thì ai mà chịu nổi chứ?
"Cục cưng Quyển Quyển à, có phải mày không có gì chơi không? Hôm nay mày muốn ăn cái gì? Mẹ làm đồ ăn ngon cho nhé?"
"Gâu!"
Con chó vui vẻ cọ cọ đùi Dư Tương rồi lẳng lặng đợi được ăn ngon.
Mắt con rùa nhỏ chua xót. Cậu ta nhỏ giọng khiếu nại:【Chúng ta vẫn là bạn bè như trước mà? Trước kia tôi không hề lừa cô đâu nhé. Tôi kém hơn con ch.ó này chỗ nào chứ? Ít ra thì tôi cũng có thể nói chuyện...】
Dù cậu ta có nói nhiều đến mấy Dư Tương cũng giả vờ như không nghe thấy. Ngay cả Ninh Miễn cũng không thèm để ý đến cậu ta, bởi vì anh đang muốn kéo con ch.ó kia sang một bên. Con Quyển Quyển này càng ngày càng yếu ớt. Trước kia nó có dính người vậy đâu?
"Dư Tương Tương, anh cũng rất đói bụng. Em định nấu cho anh món gì ngon vậy?"
"Anh đi ra ban công mở cửa sổ về phía Tây Bắc* nhé?"
(*) Ý của Dư Tương là bảo Ninh Miễn đi uống gió Tây Bắc (喝西北风), tức là không có gì ăn, bảo Ninh Miễn nhịn đói đi.
Ninh Miễn túm cô qua: "Cho chồng em ăn không khí á? Có phải em tàn nhẫn quá rồi không vậy?"
Dư Tương nói một cách chính trực: "Em sợ sau khi ra nước ngoài anh không quen nên bây giờ cho anh cơ hội luyện tập trước đó chứ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-553.html.]
"Vậy em đi cùng anh nhé?"
DTV
"... Anh biết điều này là không thể nào mà."
Thời gian chia xa đã gần ngay trước mắt, thế nhưng Ninh Miễn vẫn chưa từ bỏ ý định. Ngày nào anh cũng phải lải nhải đôi ba câu bảo Dư Tương đi cùng anh đi. Biết rõ không thể nào nhưng anh vẫn cố gắng hết sức tạo cảm giác tồn tại.
"Trước kia em thật sự không định ra nước ngoài trong năm nay. Sau đó em có hỏi lại giảng viên thì mới biết số người ra nước ngoài trong tháng chín năm nay không bao gồm sinh viên dưới năm ba mà phần lớn là các giảng viên. Lúc ấy em chưa đủ tư cách. Ai mà biết đơn vị anh lại xét duyệt nhanh rồi cho anh đi nhanh vậy chứ?"
Cả hai người đều biết mình ra nước ngoài là vì cái gì nên chưa từng oán giận sự sắp xếp này lần nào. Chỉ là khi đối mặt với những cảm xúc riêng tư nhỏ nhặt, bọn họ không nhịn được mà tiếc nuối. Nhất là bây giờ bọn họ vừa mới bày tỏ tình cảm xong nên càng muốn dành nhiều thời gian ở chung với nhau hơn.
Chủ đề này chỉ được nhắc tới trong chốc lát rồi hai người lại nhanh chóng trở lại bình thường, cùng chuẩn bị thức ăn để lấp đầy bụng mình.
Bên này bọn họ ấm áp hòa thuận bịn rịn không rời nhưng bên phía nhà họ Dư lại không được vui vẻ như vậy.
Sau lần tỉnh táo kia, Dư Lộ lại rơi vào hôn mê rồi không tỉnh lại nữa. Vết thương ngoài da trên đầu đã dần khỏi rồi nhưng cô ta thì vẫn mãi không mở mắt.
Dư Kiến Kỳ không thể chấp nhận được điều này: "Bác sĩ, chẳng lẽ từ nay về sau Dư Lộ sẽ luôn như vậy mãi sao?"
Bác sĩ cũng không rõ nguyên nhân là gì: "Theo như kỹ thuật bây giờ của chúng tôi thì quả thật không nói rõ được."
Nếu vẫn nằm đó thì sẽ trở thành người sống đời sống thực vật.
Bác sĩ đi rồi.
Lâm Bảo Chi lạnh lùng nói: "Ông lo lắng nếu nó tỉnh lại thì bên phía Hứa Chấn Uyên sẽ truy cứu trách nhiệm của nó chứ gì."
Lần này gần như là Dư Lộ đã làm ầm lên ở ngay nơi đóng quân rồi. Tất nhiên cấp trên bên bộ đội sẽ hỏi đến. Huống chi Dư Kiến Kỳ còn từng là đồng đội của cấp trên Hứa Chấn Uyên. Con gái mình làm ra chuyện như vậy khiến Dư Kiến Kỳ chẳng còn mặt mũi nào mà gặp người ta nữa.
Được bà nhắc nhở, ánh mắt Dư Kiến Kỳ trở nên cực kỳ phức tạp, kèm theo đó còn có cả sự thất vọng và hoang mang tràn lan khắp đáy lòng.
"Tôi không ngờ được rằng nó lại độc ác đến mức cầm d.a.o đ.â.m Hứa Chấn Uyên như thế."
"Hừ, bây giờ ông nói mấy lời này thì có ích gì nữa?"
Sau đó là phải giải quyết rất nhiều chuyện khác nhau.