Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 552




Ninh Miễn nói với cô ta mấy lời kia là vì muốn bẫy Ma Tôn sao? Nếu Hứa Chấn Uyên đã c.h.ế.t một lần rồi thì thứ rời đi trước đó chính là linh hồn của Ma Tôn, mà người tỉnh lại bây giờ là Hứa Chấn Uyên ban đầu.

Dư Lộ rất muốn hỏi Ninh Miễn một câu xem rốt cuộc có phải như vậy không. Tiếc rằng anh đã đi từ lâu rồi. Cô ta không phục, muốn mở miệng nói nhưng lại phát hiện mình không thể điều khiển được miệng. Chẳng lẽ ngay cả nói cô ta cũng không thể nói được nữa sao? Nhất thời, cảm xúc của cô ta quá kích động nên ngất đi. Bác sĩ lại phải tăng ca ở lại cứu cô ta.

...

Trước khi rời khỏi bệnh viện, Dư Tương và Ninh Miễn đã xác nhận lại với bác sĩ trạng thái hiện tại của Dư Lộ. Nhưng bác sĩ cũng không thể đưa ra được kết luận chính xác.

Nơi mà Dư Lộ bị thương hơi đặc biệt. Cô ta bị thương ở đầu, m.á.u đông đè lên dây thần kinh nên sau khi tỉnh lại lại rơi vào hôn mê không phải tín hiệu tốt lành gì.

"Nếu không may thì có thể cả đời này cô ta sẽ luôn phải ở trong trạng thái đó. Cái tình huống bị đụng vào đầu này thật sự rất khó nói."

Sau khi về nhà, Dư Tương bèn hỏi Ninh Miễn: "Đây cũng là chuyện mà anh tính trước à?"

Nếu Hứa Chấn Uyên trở lại thành Hứa Chấn Uyên ban đầu thì Dư Lộ vẫn đừng nên phá hoại nhân sinh tốt đẹp của người ta thì hơn. Anh ta bị Dư Lộ quấn lấy hai năm đã là xui xẻo lắm rồi.

Ninh Miễn bật cười: "Anh không đoán chính xác được tất cả mọi chuyện. Chỉ biết rằng sau khi anh nói ra câu đó với Dư Lộ thì anh sẽ đạt được kết quả như ý muốn thôi."

Ma Tôn đã ẩn nấp trong cơ thể Hứa Chấn Uyên từ lâu rồi. Trong khoảnh khắc khôi phục trí nhớ, Ninh Miễn đã hiểu ra, nếu không bày mưu loại bỏ kẻ này thì sẽ làm lỡ cuộc đời của Hứa Chấn Uyên.

DTV

Sau khi đuổi Ma Tôn đi, cụ thể Dư Lộ phải nhận hình phạt gì thì anh không biết.

"Có lẽ cô ta sẽ hôn mê cả đời, nhưng tinh thần thì lại tỉnh táo."

Nhưng vĩnh viễn không thể đứng lên khỏi giường được nữa. Điều này chắc chắn là một cách vắt kiệt tinh thần. Sau này Dư Lộ có vì chuyện này mà suy sụp và hoàn toàn trở thành người bình thường hay không thì chưa thể nói trước được.

Dư Tương nhíu mày: "Thế chẳng phải mẹ em sẽ phải chăm sóc cô ta à?"

Nếu trạng thái của Dư Lộ tương đương với người sống đời sống thực vậy thì nhà họ Dư sẽ phải bỏ ra bao nhiêu là công sức.

Ninh Miễn ho nhẹ một cái rồi uyển chuyển nhắc nhở: "Hẳn là cha sẽ rất sẵn lòng chăm sóc Dư Lộ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-552.html.]

"... Cũng đúng."

Chỉ là Dư Kiến Kỳ bị Dư Lộ kéo ra làm lá chắn thật sự sẽ sẵn lòng ư?

Tạm thời Dư Tương không quan tâm đến điều này. Ngày đó còn xa lắm, cứ từ từ mà đợi là được rồi.

Con rùa nhỏ đi từ góc sáng sủa ra xoay tới xoay lui xung quanh hai người bọn họ, cố gắng hết sức tạo cảm giác tồn tại, trong con mắt như hạt đậu xanh toàn là ý lấy lòng. Cậu ta cũng là người đưa ra ý kiến trong chuyện này. Dù sao thì thân phận thật sự của Hứa Chấn Uyên cũng là do cậu ta tra ra được. Nếu không có cậu ta thì chủ nhân đang là một người bình thường không thể nào phát hiện ra thân phận thật sự của anh ta được.

"Có phải cậu ta muốn ăn thịt không?"

Ninh Miễn sờ cằm: "Em nói xem có nên cho cậu ta ăn không?"

Dư Tương hừ lạnh: "Cho cậu ta làm gì chứ? Trước kia cũng là cậu ta nói với em rằng Hứa Chấn Uyên không có gì khác thường đấy, còn bảo em đi tìm thông tin trên người Kỳ Thao nữa chứ."

Con rùa nhỏ không ngừng kéo ống quần của Dư Tương nhưng cũng không thể ngăn cản được cô thốt ra những lời này, càng đừng nói đến việc nhiệt độ không khí xung quanh Ninh Miễn từ từ giảm xuống sau khi anh nghe thấy. Thậm chí cậu ta còn muốn tìm đại góc nào đó mà trốn vào nữa cơ, thế nhưng còn chưa kịp động đậy đã bị Ninh Miễn túm lên rồi.

"Trường Phong, đó có phải là sự thật không?"

Trường Phong: "..."

Chẳng phải đã nói rằng cậu ta đều đã trả giá cho mọi sai lầm trước kia rồi à? Việc nào ra việc đó chứ, không cho cậu ta cơ hội lập công chuộc tội luôn hả?

【Chủ nhân, em có thể nói cho hai người biết kết cục trong tương lai của Dư Lộ.】

Dư Tương và Ninh Miễn cùng đồng thanh nói: "Tự bọn tao cũng nhìn thấy được, không cần mày lắm miệng đâu."

Hức.

Trường Phong cúi thấp đầu, vô cùng hối hận vì trước khi biến hình đã làm ra nhiều chuyện như thế. Có khi mấy lời Thiên Đạo nói trước kia là đang lừa cậu ta cũng nên. Nhớ lại toàn bộ quá trình thì cậu ta chỉ muốn làm mối cho chủ nhân và Dư Tương thôi mà...

Ấy khoan.

【Chủ nhân, em cũng có công lao đó nha. Trước kia là em làm cho Dư Tương chọn gả cho ngài đấy nhé.】

Vẻ mặt Ninh Miễn hơi dịu đi một chút. Nhưng anh còn chưa kịp lên tiếng thì đã chợt thấy Dư Tương bắt chéo chân rồi nghiêng đầu liếc nhìn anh một cái. Mấy lời chưa kịp thốt ra của Ninh Miễn ngay lập tức biến mất tăm không còn bóng dáng.