Chỉ chốc lát sau, hai người đã hiểu rõ mọi nguyên nhân hậu quả rồi. Cha Hứa và mẹ Hứa còn thêm mắm dặm muối. Trong lời của cấp trên bộ đội cũng thiên về phía Hứa Chấn Uyên nhiều hơn, cực kỳ bất lợi cho Dư Lộ.
"Bây giờ tình trạng của Dư Lộ thế nào rồi?"
"Bị đụng vào đầu, đến bây giờ vẫn còn chưa tỉnh."
Lời vừa mới dứt, trong phòng chăm sóc đặc biệt đã truyền ra tin tức. Hứa Chấn Uyên điểm mặt chỉ tên muốn gặp Ninh Miễn. Mà Dư Lộ thì có vẻ như đang nửa tỉnh nửa mê, trong miệng luôn lảm nhảm gọi tên Dư Tương.
Vẻ mặt tất cả mọi người đang chờ bên ngoài trở nên chẳng hiểu kiểu gì.
"Hay là chị gái đi xem em gái xem sao? Nói không chừng cô ta có thể nhanh tỉnh lại hơn đó?"
Dư Tương do dự nhìn về phía Ninh Miễn. Cô sợ đi vào sẽ làm cho người ta tức c.h.ế.t rồi làm sao bây giờ? Hơn nữa chuyện này và tình hình mà cô dự đoán hoàn toàn không giống nhau. Đáng lẽ phải là Dư Lộ quấn lấy Hứa Chấn Uyên một lần nữa mới đúng chứ?
Ninh Miễn lặng lẽ nhéo nhéo ngón tay cô, ra hiệu cho cô đến phòng chăm sóc đặc biệt đi.
Trên thực tế thì Hứa Chấn Uyên và Dư Lộ nằm trong cùng một phòng bệnh. Giữa hai giường bệnh được ngăn cách bằng một khoảng cách. Hai người bọn họ vừa đi vào đã thấy Hứa Chấn Uyên hơi ngóc đầu lên nhìn sang bên này với vẻ mặt kỳ quái.
Vẻ mặt Hứa Chấn Uyên suy yếu nhìn thẳng vào Ninh Miễn rồi thấp giọng nói: "Quả nhiên là ngươi."
Ninh Miễn thản nhiên đáp: "Đúng vậy, là ta."
"Hứa Chấn Uyên" cực kỳ không cam lòng hỏi: "Sao ngươi lại đoán ra được thân phận của ta?"
"Đoán bừa xem sao ấy mà."
"Lần này ta không hề chống lại ngươi, chỉ là chiếm lấy cơ thể Hứa Chấn Uyên mà thôi. Sao ngươi phải đuổi tận g.i.ế.c tuyệt ta vậy?"
"Không muốn nhìn một con rệp làm chuyện xấu trong bóng tối."
Sự tức giận trào dâng trong mắt Hứa Chấn Uyên, nhưng người anh ta đang vô cùng suy yếu, muốn đánh người cũng không nâng nổi tay lên. Thế là anh ta lại quay sang nhìn Dư Tương. Không biết nghĩ gì mà đột nhiên anh ta lại nở một nụ cười vô cùng sâu xa: "Cô có biết người bên cạnh cô có thân phận gì không? Hai người không thể dài lâu được đâu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-549.html.]
Dư Tương nghiêng đầu cười: "Tôi cảm thấy ít nhất thì cũng dài hơn cái mạng của anh là được rồi."
"Cô..."
Hứa Chấn Uyên nhắm mắt lại một lần nữa, cố gắng thở chậm lại. Thế nhưng trong lòng anh ta biết rất rõ rằng anh ta sắp phải đi rồi. Anh ta không khỏi cảm thấy một chút nuối tiếc và hối hận. Vì sao anh ta lại đi hợp tác với một đồ ngu như vậy chứ? Nếu không phải vậy thì anh ta cũng sẽ không suy bại đến nông nỗi này.
"Dư Tương, nhớ kỹ tên của tôi nhé. Chúng ta vốn nên có duyên phận vợ chồng một đời..."
Ninh Miễn ho khan hai tiếng tiện thể cắt ngang lời "Hứa Chấn Uyên" muốn nói.
Hứa Chấn Uyên dần dần cảm thấy hô hấp của mình đang yếu đi. Trước khi nhắm mắt, anh ta nhìn chằm chằm Dư Tương, thế nhưng ánh mắt kia thật sự không dễ chịu gì. Dư Tương trừng mắt lườm anh ta một cái rồi tránh đi.
Sau đó Dư Tương nhìn thấy một làn sương khói gần như trong suốt tản ra từ trên người Hứa Chấn Uyên. Nó nhanh chóng biến mất không còn dấu vết.
Dư Lộ ở giường bên cạnh cũng dần dần mở to mắt. Vừa mở mắt ra bỗng nhìn thấy Dư Tương đứng trước mặt, cô ta choáng váng.
"Cô, Dư Tương, Ninh Miễn, rốt cuộc các người muốn làm gì?"
Cô ta bắt đầu nghi ngờ có phải những lời trước kia Ninh Miễn nói là đang lừa gạt cô ta hay không.
"Ninh Miễn, có phải anh cố ý xúi giục tôi g.i.ế.c c.h.ế.t Hứa Chấn Uyên không?"
DTV
Vẻ mặt Ninh Miễn rất bình tĩnh: "Tôi chỉ nói cho cô biết Hứa Chấn Uyên là người mà cô muốn tìm mà thôi chứ không hề biết sự lựa chọn của cô."
Nhưng anh biết rõ rằng Dư Lộ rất khó để lấy được lòng Hứa Chấn Uyên thêm lần nữa. Biện pháp duy nhất nhưng tốt nhất chính là tắt máy khởi động lại, làm lại từ đầu thêm lần nữa.
Nếu Dư Lộ đã có sẵn ý định này trong đầu rồi lựa chọn đẩy Hứa Chấn Uyên vào vòng luân hồi thì lần mưu sát này sẽ tiêu diệt hồn phách mà Ma Tôn đã gửi lại trong cơ thể Hứa Chấn Uyên, đẩy Ma Tôn tiến vào luân hồi.
Dư Lộ oán hận. Cô ta biết dù Ninh Miễn có là ai đi chăng nữa thì bây giờ cô ta cũng đã hoàn toàn mất cơ hội rồi: "Dư Tương, có phải cô rất đắc ý không? Tôi bị cô hại c.h.ế.t đấy."
Dư Tương nhíu mày: "Chẳng lẽ không phải là cô có suy nghĩ muốn g.i.ế.c c.h.ế.t hai người bọn họ à? Bác sĩ bảo trong cơ thể Hứa Chấn Uyên có thành phần của thuốc mê, còn là một loại thuốc rất hiếm gặp nữa chứ. Mỗi khi tôi cảm thấy rằng tôi đã đánh giá thấp thủ đoạn độc ác nham hiểm của cô thì cô lại đổi mới giới hạn."