Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 538




Quan hệ phức tạp thì sao, chẳng lẽ bọn họ muốn cúi đầu trước Bùi Thừa Hãn à? Đã phải nhường nhịn từ lâu, người đứng đầu lại làm người ta cảm thấy bọn họ đang sợ phiền phức.

Bà ngoại Lâm thay đổi suy nghĩ, không vui nói: “Bảo Chi là con của mẹ với người chồng trước, con dâu cả không xem nó là người trong nhà. Hai chị em Dư Tương có mâu thuẫn gì thì cứ để tụi nhỏ tự giải quyết, nhưng đúng là Bùi Thừa Hãn không nên ỷ vào việc này mà bắt nạt Dư Tương. Nếu Dư Lộ làm việc xấu, mẹ sẽ không tha cho nó, Thừa Hãn cũng không tránh được liên quan.”

Nếu bây giờ mà nhún nhường, sau này, người làm mẹ kế là bà sẽ không dám ngẩng đầu nhìn ai. Trước đây bà khách sáo chăm sóc con riêng là vì nể mặt chồng, gia đình phải hòa thuận mới thịnh vượng được. Nhưng bây giờ bà đã có con cháu của mình, chuyện nhỏ có thể nhịn, nếu chuyện lớn mà cũng nhịn sẽ bị người ta coi thường, nếu không thì vừa rồi con dâu cả đã không đẩy hết tội cho Dư Lộ.

Sắc mặt ông cụ Bùi không tốt lắm, không phải tức giận vì Dư Tương, nhưng chỉ thiếu điều bị con cháu chỉ vào mặt mà mắng, sắc mặt không được tốt lắm. Nhưng vợ và cháu ngoại gái nói không sai, đúng thật là cháu trai mình đã làm sai.

“Ông nội, là cháu không đúng, cháu biết sai rồi.” Bùi Thừa Hãn mặc kệ mẹ mình ngăn cản mà nói ra lời này, bình thường anh ta là anh cả, luôn đứng ra bảo vệ em trai em gái, lần này, anh ta cũng nên chủ động nhận lỗi.

Ông cụ Bùi bóp trán: “Cháu làm việc không tuân theo quy định, ông không quan tâm có bị truy cứu trách nhiệm hay không, nhưng cháu phải xin lỗi Dư Tương đàng hoàng.”

Cha của Bùi Thừa Hãn cũng đồng ý, xấu hổ nói: “Tương Tương, cậu cả không dạy dỗ nó cẩn thận, cậu sẽ bồi thường cho con.”

Trong tay ông ấy có một căn biệt thự nhỏ do mẹ để lại, vốn định để Bùi Thừa Hãn thừa kế, nhưng bây giờ ông ấy đưa nó lại cho Dư Tương, ngoài nó ra, bọn họ không còn gì để cho nữa cả.

“Thừa Hãn phải nhớ kỹ lời dạy dỗ này.” Ông cụ Bùi gật đầu nói: “Được rồi, Tương Tương, cháu thấy sao?”

Dư Tương nhìn về phía Bùi Thừa Hãn.

Bùi Thừa Hãn hiểu ra, đi tới trước mặt cô, khom lưng thật thấp, nói xin lỗi: “Tương Tương, rất xin lỗi em.”

Có lẽ là từ buổi sáng hôm Dư Tương ăn cơm với anh ta sau khi trở về thành phố, cô chỉ ra sự khác thường giữa anh ta và Dư Lộ, đáng ra khi đó anh ta nên cảnh giác trước câu nhắc nhở đó, không nên có tâm tư đó, chuyện đã không rối thành như vậy.

Dư Tương lùi về sau một bước, nhún nhún vai.

Trong nguyên tác, Bùi Thừa Hãn kết hôn muộn, sau khi nhìn thấy Dư Lộ hạnh phúc rồi mới từ từ tìm một người con gái thích hợp với mình. Nhưng trong miêu tả, anh ta còn có một phần tình cảm đặc biệt với Dư Lộ, bây giờ xem như anh ta đã bị Dư Lộ lừa dối, đời này có thể kết hôn hay không lại là một chuyện khác.

Nếu kết hôn, chắc là sẽ không ôm hy vọng xa vời với Dư Lộ đâu nhỉ? Như vậy có tốt cho người vợ tương lai của mình không?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-538.html.]

Dù nói thế nào đi nữa thì nhìn từ bên ngoài, chuyện này đã được giải quyết trong hòa bình, nhưng chắc chắn giữa hai nhà sẽ có mâu thuẫn.

Rời khỏi nhà họ Bùi, Dư Kiến Kỳ vẫn cảm thấy không ổn: “Dư Tương, con thật sự không muốn căn biệt thự kia à?”

“Con không cần, cho cha nhé?”

“Cha…”

“Cha đừng nghĩ đẹp như vậy.”

Dư Kiến Kỳ nghẹn họng, ý ông là muốn cả nhà được hạnh phúc thịnh vượng.

Lâm Bảo Chi cũng không kiên nhẫn quan tâm tới ông, nhàn nhạt nói: “Chuyện của nhà mẹ đẻ của tôi, ông đừng xen vào. Tương Tương làm vậy là có lý của con bé.”

Nếu luôn phải nhường nhịn, không có nghĩa là không có mâu thuẫn, nói rõ ràng sớm một chút, về sau có thể làm những việc nên làm, không cần núp dưới cái danh người nhà thì có thể rõ ràng dứt khoát hơn.

Dư Kiến Kỳ không còn gì để nói.

Dư Tương cười như không cười: “Cha, con gái của cha làm ra loại chuyện này, con mất dạy là lỗi của cha, cha định bồi thường con như thế nào đây?

“Chuyện này…”

DTV

Dư Kiến Kỳ lại nghĩ, nhà đã chia cho Dư Uy và Dư Tương, làm gì còn gì khác mà bồi thường, sau đó bỗng nhận ra, ông muốn bồi thường theo bản năng, có nghĩa là đã tin những chuyện đó là do Dư Lộ làm?

Dư Tương không có kiên nhẫn đợi ông trả lời, cô kéo Ninh Miễn, người vẫn luôn ủng hộ cô, đi tới nhà bà Ninh.

Lâm Bảo Chi cũng không đợi Dư Kiến Kỳ, bà lên xe rồi đạp đi, còn mình ông ngập ngừng trước cửa nhà họ Bùi một lúc lâu, sau đó mới rời đi với tâm trạng nặng nề.

Dọc đường đi, Dư Kiến Kỳ cau mày, đáy lòng nặng nề thở dài, chỉ là do ông có tấm lòng cha mẹ, không ngờ lại để Dư Lộ càng ngày càng làm sai.

Trước tiên phải tìm được Dư Lộ, nhưng tìm được rồi phải làm như thế nào đây?