Sắc trời dần tối, trong nhà cũng không quá sáng, họ mở cửa đi vào, còn chưa bật đèn lên thì Quyển Quyển đi vào đầu tiên, vô tình giẫm phải con rùa nhỏ đang nằm ở cạnh cửa ra vào.
Quyển Quyển đi hai bước mới phát hiện có gì sai sai, nó quay đầu lại nhìn: “Gâu!”
Ninh Miễn cúi đầu nhìn, trên mặt đất có một khối màu đen như mực, anh nhấc chân đẩy cậu ta ra như cũng không được.
Dư Tương cũng đã nhìn ra đó là gì, còn thấy vui sướng khi người khác gặp nạn: “Không giẫm c.h.ế.t nó đấy chứ?”
“Không c.h.ế.t được.”
Con chó rất nặng.
Dư Tương không quan tâm đến rùa nhỏ, cô đặt giỏ đồ ăn xuống, tìm món ăn mình muốn ăn rồi ngồi lên sô pha, Ninh Miễn phụ trách thu dọn tất cả mọi thứ, sau đó cũng đi tới ngồi.
“Anh cách em xa xa một chút được không, nóng quá?”
Ninh Miễn nghiêm túc lấy ra một cái quạt hương bồ: “Để anh quạt cho em.”
Trái tim mát mẻ an nhiên, Dư Tương rất nhanh đã bình tĩnh lại, hất cằm chỉ chỉ: “Tròn Tròn còn chưa ăn cơm, mấy ngày nay anh có cho nó ăn không?”
“Không, để anh đi tìm một chú?”
Rùa nhỏ: Tròn Tròn là ai?
À, là nó.
Đúng lúc trong giỏ đồ ăn có thịt, Ninh Miễn băm thịt cho nó, rồi đặt vào một cái dĩa nhỏ, vô cảm đưa tới trước mặt rùa nhỏ.
Rùa nhỏ không nhúc nhích, do dự một lúc lâu mới vươn cái đầu ra, đáng thương nhìn Ninh Miễn.
Ninh Miễn hơi nhíu mày: “Trường Phong?”
Rùa nhỏ ủ rũ cúi đầu, dường như đang cam chịu, thật ra cậu ta không muốn nhận, chắc chắn là chủ nhân sẽ trừng phạt cậu ta vì hành vi dám tự ý hành động gần đây, nhưng nếu không nói, cậu ta sợ mình không sống được.
Lỡ như c.h.ế.t đi, vậy thì sẽ đi tới đâu, chuyện này rất khó nói, hơn nữa, rùa nhỏ không chắc Dư Tương sẽ xử lý cậu ta như thế nào, chủ động nói thẳng với chủ nhân à, chắc sẽ không nghiêm trọng như vậy đâu nhỉ?
Trong lúc rùa nhỏ còn đang bối rối đã thấy trước mặt mình có một bàn tay, nhẹ nhàng cầm dĩa thịt đi.
Thịt!
Cậu ta còn chưa ăn thịt mà!
Đôi mắt bé như hạt đậu xanh của rùa nhỏ tràn đầy vẻ thất vọng, sau đó trơ mắt nhìn Ninh Miễn đặt dĩa thịt nhỏ trước mặt Quyển Quyển, con Quyển Quyển kia há cái miệng thật to, ăn một lần là hết sạch.
“Quyển Quyển, mang dĩa vào phòng bếp đi.”
Quyển Quyển ngoan ngoãn cắn cái dĩa trong miệng rồi lon ton rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-534.html.]
Ninh Miễn không nhìn rùa nhỏ, anh đi tới bên cạnh Dư Tương, lại thấy Dư Tương quay đầu đi chẳng nhìn anh.
“Làm sao vậy?”
Dư Tương hừ lạnh: “Em mải ăn viên đạn bọc đường của anh rồi quên mất chuyện cũ. Thú cưng nhà anh muốn tốt cho anh, hại em thảm thương.”
Tuy những thủ đoạn kinh hoàng của Trường Phong không gây tổn hại đến cơ thể, nhưng cô không thể quên sự khó chịu lúc đó. Từ khi còn nhỏ, đây là lần đầu tiên cô phải chịu đau đớn như vậy, trước khi dùng một chân dẫm c.h.ế.t Trường Phong, cô phải tính sổ với tên đầu sỏ trước.
Ninh Miễn lập tức gục đầu xuống: “Vậy em muốn trừng phạt như thế nào mới không giận anh nữa?”
Anh không quan tâm tới việc sống c.h.ế.t của Trường Phong nữa.
“Anh phải ngủ đối diện em.”
“Có thể đổi thành cách nào khác mà mức độ ngang nhau không?”
Dư Tương hừ một tiếng, không d.a.o động: “Vậy anh ngủ ngoài đường cái đi.”
Tâm hồn của cô bị tổn thương, làm sao có thể hồi phục dễ dàng như vậy được? Vợ chồng là phải rõ ràng với nhau, không được nương tay.
Ninh Miễn ôm tia hy vọng cuối cùng, hỏi: “Vậy anh trải nệm ngủ dưới đất gần giường em được không?”
Dư Tương lập tức ngồi xa anh ra, sáng nay bị sắc đẹp của anh quyến rũ, bây giờ chắc chắn không thể phạm phải sai lầm cũ được. Ninh Miễn còn muốn nhích tới gần, cô duỗi chân ra cản lại.
“Không được tới đây, nếu không thì không được trải nệm luôn.”
“Được, để anh ấn chân cho em.”
DTV
Ninh Miễn túm lấy chân cô đặt lên đầu gối mình, ấn huyệt rất nghiêm túc, thấy vẻ mặt hất cằm ngang ngược của cô, liên tục nở nụ cười tươi.
Rùa nhỏ nằm một bên nhìn thấy cảnh này thì hoàn toàn mất tinh thần, mặt xám mày tro bò vào trong góc.
Xong đời, xong đời.
Cái cô người phàm này, không đúng, còn chưa chắc đó là người phàm, sao cô lại xấu xa như vậy? Nếu sớm biết chuyện sẽ thành ra như thế này, bọn họ đã có thể bàn bạc rõ ràng, cả nhà cùng vui rồi.
Rùa nhỏ có thể thấy trước tương lai bi thảm của mình, không có tâm trạng nghĩ tới kho báu còn ở trong mặt dây chuyền, cậu ta trốn ở trong góc, hơi thở ra toàn là mùi thảm thương ảm đạm.
Cậu ta không để ý góc này là nơi mà Quyển Quyển thích lui tới, sau nửa đêm, Quyển Quyển đi tới đây, đặt cặp m.ô.n.g to xuống, nhẹ nhàng ngồi lên người rùa nhỏ.
Rùa nhỏ giãy giụa nhưng không dậy được, muốn hít thở cũng không được nốt.
Cũng may là Quyển Quyển thấy m.ô.n.g mình cộm quá, nó đứng lên nhìn thấy rùa nhỏ thì không vui dùng cái mũi đẩy rùa nhỏ ra xa một chút, rồi nằm xuống ngủ lần nữa, chỉ trong mấy giây đã chìm vào giấc ngủ.
Dưới ánh trăng, bộ lông bóng loáng của Quyển Quyển thậm chí còn đang phát sáng.
Rùa nhỏ rất muốn nghiến răng…
Có khi cậu ta còn chưa bị chủ nhân và Dư Tương trừng phạt tới c.h.ế.t thì đã bị chú chó này đè c.h.ế.t rồi.