Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 531




“Không hỏi anh chuyện trước đây à?”

“Không có hứng thú, đời này là đủ rồi.”

Mặt Ninh Miễn hơi đen lại, anh vùi mặt vào cổ cô cắn một cái, không thể, không thể chỉ có một đời này.

Dư Tương bắt đầu có hứng thú, muốn tìm hiểu thằng nhóc kia đã đi đâu, cô vùng ra khỏi người Ninh Miễn muốn đứng dậy.

Ninh Miễn không buông tay, ánh mắt sáng quắc: “Đi đâu? Hôm nay chúng ta không ra ngoài.”

“Em đi tìm cái này.”

Cô lắc lắc mặt dây chuyền.

“Không thể mất được.”

Ninh Miễn không để ý lắm, nếu tìm được Trường Phong anh sẽ dạy dỗ cậu ta một trận. Nhưng anh không muốn lãng phí khoảng thời gian này, cảm giác sống sót qua tai nạn quá thoải mái, anh chỉ muốn ôm cô không buông.

“Hả?”

Dư Tương nghiêng đầu nhìn anh, vì dưới m.ô.n.g bị cộm, cô nhìn anh trêu chọc, nhưng Ninh Miễn mặt không đỏ tim không đập, nhẹ nhàng bế cô đi vào phòng ngủ.

“Hai đêm rồi anh chưa ngủ, em vào ngủ với anh.”

“Anh có chắc là ngủ không?”

“Làm chuyện gây buồn ngủ.”

Ninh Miễn nhấc chân đóng cửa phòng ngủ chính, ôm cô xoay người lại, nâng cằm lên: “Em khóa cửa lại đi.”

Dư Tương nghiêng đầu liếc mắt nhìn anh một cái, nhưng vẫn nghe lời khóa cửa lại.

Được rồi, cô cũng hơi nhớ anh.

Sự phù hợp và vui sướng khi tâm hồn và xác thịt hòa hợp được đẩy lên cao, vui sướng ngấm thẳng vào nơi sâu nhất của linh hồn.

Ninh Miễn rất thích được cô ôm, lúc này lại có thêm một sở thích, nói lời âu yếm với cô vào thời khắc quan trọng.

Dư Tương không chút khách sáo cào thành một tấm bản đồ trên lưng anh, điều này làm anh vui mừng, càng trở nên kích động hơn vì cơn đau này.

Ánh mặt trời ban ngày xuyên qua bức màn chiếu vào phòng, từ màu trắng thiêu đốt rực rỡ đến ánh chiều tà khi mặt trời sắp lặn ở phía tây.

Ngủ rồi tỉnh lại ngủ mãi đến khi đói bụng, Ninh Miễn chưa ngủ được hai tiếng đồng hồ bế cô vào phòng vệ sinh, anh chỉ muốn hai người dính chặt nhau không rời.

Ninh Miễn lẩm bẩm: “Bây giờ anh chỉ muốn cất em trong túi mang đi cùng.”

Dư Tương đẩy anh ra, nâng cằm nói: “Nông cạn.”

“Nhưng vui sướng.”

Cũng đúng.

DTV

Tới phòng bếp, Ninh Miễn cũng kéo cô đi vào. Đồ ăn mua ngày hôm qua vẫn còn tươi, anh từ từ nhặt rau xanh, thỉnh thoảng lại nhìn Dư Tương, cười tươi không ngừng.

Dư Tương nhớ tới gì đó: “Vết cắt ngày hôm qua của anh không sao đấy chứ?”

Nói tới việc này, Ninh Miễn lại nhớ tới vẻ mặt lạnh như băng ngày hôm qua của cô, cố ý giơ tay lên, để cô xem vết thương đã bắt đầu khép lại: “Đây này.”

Dư Tương cúi đầu nhìn, bất ngờ hôn lên ngón tay anh, cánh môi mềm mại ấm áp như có điện, làm linh hồn anh run lên.

Khi cô vừa ngẩng đầu lên, Ninh Miễn vội vàng nghiêng người tới trước ngậm lấy cánh môi hồng hào của cô, si mê mà hôn.

“Ninh Miễn, em thật sự rất đói.”

Anh dừng lại, sau đó hôn lung tung lên mặt cô một lúc, ở thời khắc nguy hiểm thì ngừng lại, tiếp tục nấu ăn, vẻ mặt dịu dàng.

“Hôm nay không có nhiều đồ ăn lắm, tối nay cùng đi chợ thức ăn xem thử, ngày mai mua đồ ăn ngon, được không?”

Dư Tương lười biếng vươn vai: “Em đã không ra ngoài ba ngày rồi, hừ, tại anh mua đồ ăn trước để nhốt em ở nhà, xem ra là vô dụng rồi.”

Vì trong nhà không có tủ lạnh, thời tiết lại nóng, hai ngày nay họ làm việc và nghỉ ngơi không có quy luật, rất nhiều đồ ăn đã bị hỏng, các món có thể ăn đều là củ quả.

Ninh Miễn họ nhẹ, nghiêm túc nói: “Chúng ta phải nhanh chóng mua tủ lạnh, yên tâm, anh sẽ không để em bị đói.”

Dư Tương hừ lạnh: “Thôi đi, ý của anh là sau này vẫn nhốt em trong nhà à?”

“Không phải mà, chỉ là anh cảm thấy ở trong nhà không ra ngoài cũng khá tốt.”

“Em thấy anh nên nhanh chóng xuất ngoại đi.”

Ninh Miễn bóp vòng eo mảnh khảnh của cô: “Không có lương tâm gì cả, rót cho anh một ly nước nào.”

“Ừm.”

Dư Tương đi ra khỏi phòng bếp, nhìn thấy rùa nhỏ ở góc cửa phòng bếp, cô nhìn lướt qua, cảm thấy trong lòng thoải mái, nhưng cũng bị con rùa nhỏ này làm phiền nên không để ý đến nó.

Cô rót một ly nước sôi để nguội, hai tay Ninh Miễn không cử động, ánh mắt hiện lên vẻ chờ mong.

Dư Tương đành phải đút nước cho anh: “Anh cũng quá…”

“Hả?”

“Thay đổi nhiều quá.”

Ninh Miễn họ nhẹ, có thể là vì anh đang cậy sủng sinh kiêu, nhưng mà không thể nói được.

Dư Tương cất ly nước đi, đi bộ giữa phòng bếp và phòng khách. Cô không cần phải nấu ăn nên không kiên nhẫn mà ở trong phòng bếp, nhưng Ninh Miễn muốn nhìn thấy cô mọi lúc, nên khi cô còn chưa ngồi lên sô pha thì anh đã gọi cô.

Thỉnh thoảng, Dư Tương lại nhìn con rùa nhỏ đang nằm trong cửa phòng bếp, cô nhấc chân bước qua, nhưng dường như rùa nhỏ cảm giác được gì đó, cậu ta bò sang bên cạnh, vươn đầu nhìn cô.

Hai tay Dư Tương ôm ngực, chậc.