Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 529






“Chúng ta có thể ly hôn, nếu sợ làm trễ nải việc xuất ngoại thì có thể đợi về nước rồi mới ly hôn, về sau đường ai nấy đi. Nếu anh để bụng hành động của em thì em có thể xin lỗi, lúc trước em vẫn luôn lợi dụng anh.”

Dư Tương dừng một chút, rồi nhẹ nhàng cười nói: “Em thay đổi vận mệnh của anh, có thể anh còn phải ở đây thật lâu, hy vọng anh sẽ không hận em.”

DTV

Nếu Dư Tương đã xuyên tới thế giới này, biến số đã định, Dư Tương chỉ muốn làm theo ý mình, làm chuyện phải làm, nhưng đối với Ninh Miễn, đáng lẽ anh lịch kiếp xong là có thể rời đi, bây giờ lại bị kéo dài thời gian một cách vô cớ. Đối với anh, như vậy thật không công bằng, theo như lời của Trường Phong, Dư Tương có chút ích kỷ ngang ngược.

Nhưng cô không hối hận.

Dư Tương nói xong thì đứng dậy chuẩn bị rời đi, nhưng lại bị Ninh Miễn nắm lấy cổ tay, cô đứng yên tại chỗ.

Ninh Miễn nhanh tay hơn cô, anh giang hai tay ôm chặt lấy cô, giọng điệu rầu rĩ không vui: “Tương Tương, em không thể muốn làm gì với anh cũng được, bỏ dở nửa chừng là không được, anh không muốn ly hôn.”

“Là anh không đúng, để em phải ấm ức rồi, anh rất yêu em, em không được không cần Ninh Miễn của em.”

Anh ôm chặt cô, hôn lên cổ cô.

Dư Tương không quay đầu lại, bởi vì cô không chắc chắn lắm, nghĩ liệu Ninh Miễn lúc trước có phải là Ninh Miễn của cô không, Ninh Miễn trước đây có cuộc sống trường tồn, còn cuộc sống khi lịch kiếp này chẳng qua chỉ là bóng câu qua cửa sổ.

Ninh Miễn gằn từng chỗ một: “Dư Tương, không phải anh không có cảm giác với những thứ thuộc về mình, hiện tại mới là cuộc sống mà anh mong muốn. Anh rất may mắn khi có thể tỉnh lại vào lúc này, anh nghĩ những gì mà anh trải qua từ rất lâu trước đây cũng không thể bằng được những năm ở bên em. Cảm ơn em đã cho anh có cảm giác yêu, xin em tiếp tục ở bên cạnh anh, được không?”

Anh tự quyết định để cô bước vào cuộc sống của chính mình, trở thành người quan trọng nhất, hòa vào m.á.u thịt và tương lai, cũng không muốn mất đi, nếu tương lai mà không có cô, thì sinh mạng có kéo dài bất tận cũng trở thành nhạt nhẽo mà thôi.

Dư Tương suy nghĩ một lúc, hỏi nhỏ: “Nếu em nói không thì sao?”

Sắc mặt Ninh Miễn tối đi, cuối cùng chống lên trán của cô, không giấu được vẻ ngang ngược: “Vậy thì anh chỉ có thể ép buộc em ở lại bên cạnh anh, cái gì anh cũng có thể cho em, chỉ không thể để em rời đi.”

Trong bóng tối ở căn phòng ngủ phụ, Ninh Miễn từng nghĩ đến việc để cô rời đi, nhưng anh không thể buông tay để cô đi được, cảm giác phải dứt bỏ tình cảm chân thành trong tim cũng không dễ chịu, nhất là khi anh biết hai người họ là của nhau.

“Anh không tin tất cả đều là diễn kịch, không xuất phát từ trái tim. Dư Tương Tương, em cho anh khẳng định trong sự tự tin mù quáng được không?”

Dư Tương bình tĩnh nhìn anh, thật lâu sau mới nở nụ cười, giơ tay ôm lấy anh, nhón chân hôn môi anh: “Được, em yêu anh.”

Dù sau này có thể ở bên nhau hay không, điều quan trọng nhất là hiện tại, cô muốn thoát khỏi Trường Phong, một phần là vì tự do.

Ninh Miễn ngạc nhiên một lúc lâu mới cười ra tiếng: “Được, quá tốt rồi.”

Anh giang hai tay ôm chặt lấy cô, cười ngây ngô không ngừng, chưa bao giờ anh thấy vui vẻ và xúc động như bây giờ.

“Dư Tương, sau này chúng ta luôn phải ở bên nhau.”

Dư Tương suy nghĩ một lúc, cũng đồng ý rồi, kiếp sau có thể xuyên nữa hay không thì để nói sau, hiện tại vui vẻ mới là quan trọng nhất.

Nhưng đứng ôm nhau một lát cũng mệt, Dư Tương còn chưa hoàn toàn hồi phục, bèn đẩy anh ra muốn ngồi xuống. Ai ngờ còn chưa kịp ngồi xuống đã được Ninh Miễn ôm lấy đặt lên đùi, cô ngạc nhiên nhìn anh, anh chỉ nhướng mày, vẫn ôm lấy eo cô không buông.

Dư Tương không quen hành động thân thiết như vậy, nhưng dựa vào vai anh một lát cũng đã quen, cơ thể nhẹ nhàng dán vào người anh.

Ninh Miễn thấy hơi cộm, lấy ra nhìn thì thấy đó là chiếc trâm vàng tối hôm qua, anh cầm chiếc trâm được chạm khắc tỉ mỉ, khóe miệng vẫn nở nụ cười nhàn nhạt như cũ.

“Ngày hôm qua, anh… thật sự muốn em sinh con cho anh à? Hay là anh đã biết có điều bất thường từ trước?”

Dư Tương muốn xuống khỏi đùi anh, tuy là diễn kịch nên mới có ý g.i.ế.c người, nhưng khi hai người đổi chỗ cho nhau, cô nhỏ nhen muốn nổi giận, nhưng tối hôm qua từ khi nhận điện thoại, Ninh Miễn đã thay đổi thái độ, dưới sự khiêu khích của cô còn bắt đầu tranh cãi.

Ninh Miễn nhíu mày, tiện tay đặt trâm vàng lên bàn, sau đó ôm cô nằm lên sô pha: “Nửa thật nửa giả, lúc đó anh không biết có phải em đang muốn cho dầu vào lửa không?”

Nhưng vẫn theo ý cô.