Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 520




Trường Phong nhất thời nghẹn lời, không nghĩ ra nên nói với cô như thế nào: “Bây giờ vẫn chưa nghiêm trọng như vậy, cô đừng quá lo lắng.”

Dư Tương lau sạch nước mắt: “Vậy sao, cậu chỉ cần tiện tay đã có thể lấy đi cái mạng nhỏ của tôi, sao tôi có thể không cảnh giác được?”

“Nhưng mà rõ ràng cô có thể giả bộ không biết, bây giờ cô chỉ cần nói cô thích Kỳ Thao ——”

“Vì sao tôi lại phải nói thích Kỳ Thao?”

“Ngày hôm qua Kỳ Thao nói với Ninh Miễn, cô muốn đi đến Bằng Thành với anh ta.”

Cô nhướng mày không nói gì.

Trường Phong hướng dẫn từng bước: “Nếu thoái vị, cô liền có thể thoát ra khỏi nhiệm vụ, hơn nữa không phải là cô rất thích Bằng Thành hay sao? Đến lúc đó cô đến Bằng Thành để phát triển, nhất định có thể phát tài, này không phải rất tốt hay sao? Tôi bảo đảm có thể đưa cho cô phần thưởng của tất cả nhiệm vụ!”

Dư Tương rũ mắt, đuôi mắt nhếch lên tràn đầy sát ý: “Cậu đúng là tuổi trẻ dễ quên nha, tôi nói, tôi không giúp cậu làm nhiệm vụ, bà đây không hầu hạ nữa. Nếu không phải bởi vì các người không biết bây giờ tôi đã có một cuộc sống vui vẻ như thế nào rồi, bây giờ giúp cậu làm nhiệm vụ, có lẽ tôi sẽ bị hủy hoại hết thảy, các người hoàn thành lịch kiếp nhẹ nhàng thích ý, đến lúc đó tình cảnh của tôi ai có thể bảo đảm? Huống hồ bây giờ Ninh Miễn còn muốn cầm tù tôi, tôi không thể ngồi không chờ chết, muốn c.h.ế.t thì cùng chết.”

Trường Phong nghẹn họng: “Cô ——”

Vừa mới dứt lời, ngoài cửa có tiếng mở khóa, là Ninh Miễn xách giỏ rau trở về, bên trong đựng đầy ắp đồ, cũng đủ cho bọn họ ăn trong hai ba ngày.

Dư Tương nhíu mày, nhìn dáng vẻ này thật sự là muốn giam lỏng cô.

Dư Tương cực kỳ thẳng thắn hỏi: “Có phải anh định giam lỏng em không?”

Động tác của Ninh Miễn cứng đờ, đặt giỏ đồ ăn lên trên cái tủ chân thấp cạnh cửa: “Muốn ăn gì? Hôm nay em vẫn chưa ăn cơm tử tế.”

“Em không muốn ăn gì cả, em muốn đi ra ngoài.”

Cô không vui dương cằm lên, trên khuôn mặt nhỏ quyến rũ xinh đẹp là sự quật cường và tức giận, hiển nhiên là rất không vừa lòng với phương pháp xử lý trước mắt, trong cổ áo lỏng lẻo còn có thể nhìn thấy vệt đỏ trên xương quai xanh.

Ánh mắt Ninh Miễn lóe lóe, vẫn kiên trì: “Vậy em nói cho anh biết, mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào.”

Ý anh nói là, rốt cuộc sai sử là ai ở sau lưng, khống chế cuộc sống sau khi kết hôn của bọn họ.

Dư Tương rũ mắt xuống: “Nói cho anh cũng vô dụng, anh cũng đâu giải quyết được gì.”

Khoảnh khắc cô nói lời này, một cơn đau xuyên tim thẩm thấu vào trong xương cốt, là Trường Phong đang ám chỉ cô không thể nói ra, nếu còn tiếp tục nói thêm nữa, chờ đợi cô sẽ là sự trừng phạt càng đau đớn hơn.

DTV

Chưa nói chuyện với nhau được mấy câu lại lâm vào cục diện bế tắc, Ninh Miễn cũng không bày ra sắc mặt tức giận gì, cầm lấy giỏ đồ ăn đi vào phòng bếp.

“Em đừng đi, bằng không trong nhà bên kia vẫn còn có người.”

Dư Tương nhíu mày: “Anh uy h.i.ế.p em?”

Người khác không nói, Lâm Bảo Chi và bà ngoại Lâm đều là những người Dư Tương quý trọng, nếu cô xa chạy cao bay, hai người này vẫn ở lại Yến Thành.

Ninh Miễn đưa lưng về phía cô, từng câu từng chữ đều là cố hết sức khống chế cảm xúc mới có thể nói ra: “Đúng vậy.”

Sống lưng anh cứng đờ tới cực điểm, ngày thường anh tự nhận là một người lý trí, nếu có những phương pháp tốt hơn, nhất định sẽ không dùng ra hạ sách uy h.i.ế.p giam lỏng này, nhưng đối mặt với Dư Tương, anh không còn cách nào, cũng không nghĩ ra phương pháp giải quyết nào tốt hơn.

Suy nghĩ duy nhất chính là không được để cho cô rời đi.

Dư Tương đứng tại chỗ, nghe tiếng dọn dẹp rau dưa của anh ở trong phòng bếp, cô lau mồ hôi lạnh toát ra trên trán, chậm rãi dịch bước đến bên ghế ăn cơm ngồi xuống.

Trường Phong vẫn có ý định hòa giải với Dư Tương như cũ.

【“Bây giờ chỉ cần cô diễn thêm một chút mà thôi, cô khẽ giơ tay lên là có thể làm được.”】

Dư Tương không để ý tới cậu ta, ghé lên trên bàn cơm, muốn làm cho bản thân thoải mái hơn một chút.

Ninh Miễn ở trong phòng bếp luôn luôn chú ý đến động tĩnh của cô, khi xắt rau lại lơ đãng, cho đến khi cảm nhận được cơn đau xót trên ngón tay mới tỉnh lại, nhìn cái thớt nhiễm vết m.á.u đỏ tươi, anh nhíu nhíu mày.

“Cộp ——”

Ngay sau đó là tiếng d.a.o phay rơi xuống đất.

Rõ ràng là đã cắt phải tay.

Dư Tương theo bản năng nhổm người dậy, nhưng nhớ tới cái gì, lại ngồi im tại chỗ không nhúc nhích.

Ninh Miễn cứng người trong phòng bếp, nhìn ngón tay lách tách chảy máu, chậm rãi đi ra ngoài, trên đường đi có m.á.u nhỏ giọt trên mặt đất, anh cũng không để ý, đi thẳng đến phòng khách tìm băng gạc và nước sát trùng.