Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 52




Bởi vì bụng Dư Tương rất đói nên không nghĩ được nội dung, dựa theo tuyến thời gian hiện tại của nguyên văn, Khương Duệ Quân và Dư Lộ lẽ ra đã bắt đầu hẹn hò, nhưng không khéo nên bị nguyên thân phát hiện, nguyên thân nói chuyện này cho Lâm Thanh Lan, Lâm Thanh Lan bắt đầu nhìn xuống Dư Lộ từ trên cao đầy nhục nhã, còn bị nhóm sứ giả hộ hoa bắt gặp ngay tại trận.

DTV

Sau đó, Lâm Thanh Lan lại khiến Dư Lộ bị khó xử, vì bảo vệ Dư Lộ, Lâm Táp thiếu chút nữa thì cãi nhau với dì của mình.

Tuy nhiên, vị nam thứ này thậm chí còn không phải là lốp dự phòng, trong nguyên văn sau khi Dư Lộ và Khương Duệ Quân yêu nhau, anh ta đã buồn bã giải nghệ, chấp nhận cuộc hôn nhân do gia đình sắp đặt, kết hôn với một cô gái có thế lực tương đương, người vợ mới này yêu anh ta, anh ta yên lặng yêu Dư Lộ, sau đó người vợ phát hiện ra chuyện này nên tìm Dư Lộ tính sổ, nhưng cuối cùng lại hóa thù thành bạn với Dư Lộ.

Dư Tương nhớ rõ miêu tả về Lâm Táp trong nguyên văn, là một người đàn ông rất nữ tính và xinh đẹp, khóe mắt có một nốt ruồi, kết bạn với Dư Lộ là bởi vì trước đây có người cười nhạo anh ta giống con gái, Dư Lộ giúp anh ta đánh đuổi những người đó, bởi vậy cho rằng Dư Lộ là ánh trăng sáng, mặt ngoài không quá để ý, thật ra đáy lòng lại vô cùng quý trọng.

Lâm Táp bảo vệ Dư Lộ vô điều kiện, điều này khiến anh ta cực kỳ chán ghét với Dư Tương, nhưng mỗi khi anh ta muốn dạy cho Dư Tương một bài học thì đều bị Dư Lộ ngăn cản, sau đó anh ta phát hiện Dư Tương mật báo cho Lâm Thanh Lan thì nói chuyện này với Dư Lộ, Dư Lộ mới nhận ra bộ mặt thật của nguyên thân, hai chị em bắt đầu quay lưng với nhau.

Dư Tương nghiêng đầu đánh giá Lâm Táp, tràn đầy tò mò, hiện tại Lâm Táp không nên tỏ ra chán ghét rõ ràng như vậy đối với cô.

Lâm Táp bị cô nhìn, sắc mặt càng ngày càng khó coi: “Cô nhìn cái gì?”

Dư Lộ lại giải thích: “Chị à, Lâm Táp không thích người khác khen anh ấy như vậy.”

Dư Tương chớp chớp mắt mấy cái mang theo vẻ vô tội khiêu khích: “Ồ, chị nên khen cái gì, eo của anh ta thật là gầy sao?”

Bùi Thừa Quang rất không phúc hậu mà cười khúc khích.

Bùi Thừa Hãn không thể không can ngăn, ấn Lâm Táp ngồi vào trên sô pha, cũng không giải thích gì cả, cho anh ta một ánh mắt cảnh cáo rồi đi vào bếp mang nước ô mai ra.

Dư Tương sờ sờ ngực, ho khan một tiếng, giọng nói thanh thanh nghiêm túc nói: “Nếu không phải nhìn thấy anh có chút đẹp mắt, tôi còn tưởng rằng anh hùng hổ đến cướp nhà chúng ta đấy, nào, anh ăn kẹo đi.”

Cô ném một con thỏ lớn qua, vừa vặn trúng người Lâm Táp.

Lâm Táp bắt lấy con thỏ lớn kia, cười nham hiểm nói: “Dư Tương cô đúng là miệng lưỡi càng ngày càng sắc bén, trước kia không phải cô thích nhất người khác khen mình sao, nếu tôi không khen cô một câu, tôi sợ cô sẽ đánh tôi giống như đánh Dư Lộ năm đó vậy.”

Anh ta căm thù Dư Tương là bởi vì anh ta nhớ rõ rằng sáu năm trước cô gái này đã đánh Dư Lộ một cách điên cuồng, sau khi Dư Lộ bị thương thì trốn trong một căn cứ bí mật chỉ có hai người bọn họ biết, anh ta an ủi Dư Lộ, sau đó lại từng gặp Dư Tương trong bộ dáng tâm thần, là một kẻ điên với sự ghen tị mãnh liệt.

Đã nhiều năm như vậy qua đi, Lâm Táp gần như đã quên mất chuyện Dư Tương từng làm với Dư Lộ, nhưng vừa rồi nhìn thấy sắc mặt khiêu khích của Dư Tương, từng hình ảnh dẫn hiện ra rõ ràng, sự phẫn nộ trong đáy lòng không ngăn chặn được, Dư Tương dựa vào cái gì cướp đi sự nổi bật của Dư Lộ, anh ta tuyệt đối không cho phép người phụ nữ ác độc này tổn thương Dư Lộ nửa phần.

Mắt dì Lâm Thanh Lan cao hơn đầu, chắc chắn là bởi vì Dư Tương nói gì đó, bà mới có thể khen Dư Tương, trong lòng của phụ nữ có nhiều mắt lắm!

Trong phòng khách thoáng chốc yên tĩnh lại, Bùi Thừa Hãn xa xa nghe thấy thầm nghĩ không ổn, vội bước nhanh tới.

Bùi Thừa Quang nhíu mày không hài lòng: “Lâm Táp, cậu nói cái gì vậy?”

Mọi người trong nhà không dám so đo chuyện này nữa, coi như quá khứ mơ hồ là được, một người ngoài cố tình nhắc tới chuyện này, chẳng phải là quá tọc mạch sao?

Nụ cười của Dư Tương hơi ngừng lại, liếc qua anh ta nhìn về phía Dư Lộ, lộ ra vẻ mặt đau lòng muốn khóc nhưng không khóc: “Dư Lộ, đây là tay chân mà em tìm tới phải không? Trước đây em biểu hiện không để ý chút nào về chuyện sáu năm trước chị đối xử thế nào với em, thật ra vẫn còn hận chị, cho nên mới mang theo người khác về nhà sao?”

Dư Lộ nhíu mày, cuống quýt giải thích đầy thành khẩn: “Không phải, em không hề nghĩ như vậy, Lâm Táp, anh đừng nói bậy!”