Điện thoại trong phòng khách vang lên.
Ninh Miễn đi qua nghe, là Chu Cầm Vận gọi tới, hôm nay là chủ nhật, mọi người muốn cùng ăn một bữa cơm, bà hỏi vợ chồng son khi nào thì đi qua đó, sẽ chuẩn bị một ít đồ ăn mà bọn họ thích ăn.
“Mẹ, hôm nay bọn con sẽ không qua đó.”
“Vì sao thế?”
“Dư Tương bị bệnh, đang phát sốt, bây giờ vẫn đang ngủ.”
“Có làm sao không? Sốt có nghiêm trọng lắm không? Nếu như nghiêm trọng thì mau đi bệnh viện tiêm đi đừng kéo dài.”
“Vẫn ổn, mỗi khi cô ấy uống thuốc trị cảm xong luôn ngủ không tỉnh, có con chăm sóc là được rồi.”
“Vậy thì được.”
Chu Cầm Vận không cưỡng ép, cũng không cảm thấy con trai vì Dư Tương mà không tới tham gia cuộc liên hoan của gia đình là có cái gì không đúng, tình cảm của hai người tốt, Ninh Miễn lại sắp sửa đi ra nước ngoài, không yên lòng cũng hợp tình hợp lý.
Dập điện thoại, trong nhà lại khôi phục sự yên lặng.
Dư Tương bỗng nhiên tỉnh lại, có thể nghe được cuộc trò chuyện trong phòng khách một cách mơ hồ, cô nhíu nhíu mày, sờ được cái đồng hồ đặt ở tủ đầu giường, đã hơn 9 giờ sáng, cô đã ngủ trong thời gian khá dài.
Dư Tương muốn xuống giường, nhưng ngay tại khoảnh khắc chân chạm được đến sàn nhà, cơn đau xuyên tim truyền đến từ cổ chân, cứ như thể xương cốt bị chia ra thành từng khúc từng khúc một, nhưng lại giống với nhiệt độ nóng rực trên người, đau đớn nhưng cũng không có biểu hiện gì khác thường.
Cô cười khổ, yên ổn được chút thời gian như vậy, lại bắt đầu rồi, cũng may cô có thể chịu đựng được.
Tên ranh con đáng c.h.ế.t kia vì để uy h.i.ế.p cô, mà định đổi từ nóng sang đau?
Khi ra khỏi cửa phòng, biểu cảm của Dư Tương vẫn như thường, làm quen được với cơn đau bất chợt kia là tốt rồi, có đôi khi cô nhẫn nhịn rất tốt.
Ninh Miễn ngẩng đầu lên từ trong thư phòng, thấy cô đi ngang qua trước mặt mình, trong mắt không một gợn sóng, bình tĩnh đạm mạc giống như khi vừa mới quen biết nhau, nếu như xem nhẹ râu ria mọc ra dưới cằm anh.
Dư Tương đến phòng bếp rót ít nước sôi để nguội, cô cần phải cấp bách uống nước.
Khi đi ra ngoài, Quyển Quyển cọ tới cọ lui ở bên người cô, vừa nhìn là biết muốn chơi cùng.
“Ấy?”
Dư Tương nhìn thấy rùa đen nhỏ buồn bã ỉu xìu: “Quyển Quyển, rùa đen nhỏ ở đâu ra vậy? Mày tìm ra ở chỗ nào thế?”
Giọng nói của cô nhẹ nhàng, cứ như thể chỉ cần một cơn gió thổi ngang qua sẽ tiêu tán ngay.
Quyển Quyển nghiêng đầu nhìn cô, có vẻ như đã nhận ra có cái gì đó không thích hợp, cọ cọ lên đầu gối của cô, rồi l.i.ế.m liếm lòng bàn tay cô.
Cảm giác không khỏe trên người Dư Tương dần dần tan đi, lưu luyến ôm lấy Quyển Quyển.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-516.html.]
“Quyển Quyển, mày đi theo tao có được không?”
Gâu gâu.
“Đứa trẻ ngoan.”
Dư Tương không thể ngồi xổm xuống mãi được, sự đau đớn nơi cổ chân dần dần tăng lên, ngồi xổm chính là tự ngược.
Chỉ là bộ dáng của rùa đen nhỏ có chút không tốt, Dư Tương muốn tìm ra cái thuốc aureociclina gì gì đó đã mua lúc trước, cho nó dùng một ít, nhưng lật tung hai cái ngăn kéo cũng không tìm thấy đâu, có thể đặt ở chỗ nào được nữa?
Đúng rồi, tối hôm qua khi quay lại hình như Ninh Miễn có cầm rùa đen nhỏ, anh đi đánh nhau với người khác còn mang theo rùa đen đi ra ngoài?
Dư Tương cắn cắn môi, đi đến thư phòng, đứng ở cửa, gõ gõ lên khung cửa.
Ninh Miễn ngẩng đầu lên từ quyển sách, nhấp khóe miệng hỏi: “Làm sao?”
“Thuốc của rùa đen được đặt ở chỗ nào thế?”
Anh nhíu mày lại trong nháy mắt, sắc mặt khó coi, cứng ngắc trả lời: “Anh không biết.”
“Anh, ngày hôm qua tìm được rùa đen nhỏ ở đâu?”
Ninh Miễn ngẩng đầu nhìn cô, cô lại mất tự nhiên cúi đầu, nắm lấy góc áo, anh nhớ lại những lời nói dào dạt đắc ý tối hôm qua nghe được đó, sắc mặt dần dần lãnh đạm.
DTV
“Kỳ Thao trả lại.”
Dư Tương sửng sốt: “Sao lại ở trên tay anh ta?”
Ninh Miễn rũ mắt, rất nhiều lời nói tới bên miệng rồi, ngay khi muốn hỏi ra, lại cố chấp nhịn xuống, anh không muốn nghe thấy đáp án không muốn nghe.
Cho nên chi bằng cứ không hỏi.
Dư Tương không đợi được câu trả lời, chỉ có thể đi mất.
Cuối cùng tìm được ở trong ngăn kéo trong góc trong cùng của phòng khách, nhưng ngày thường bọn họ sẽ không ở đặt đồ vật vào trong cái ngăn kéo này, Dư Tương không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đành phải đi cho rùa đen nhỏ uống thuốc trước.
Thoạt nhìn cảm giác như nó đang thoi thóp thở.
Dư Tương thở dài, mặc cho số phận đi.
Chuông điện thoại vang lên.
Dư Tương chạy tới nhận lấy.
“Dư Tương, cô ở đâu? Tôi có việc tìm cô, cô ra ngoài gặp tôi đi.”
Dư Tương cong khóe miệng lên, giễu cợt nói: “Giữa tôi và cô đã không còn gì để nói nữa.”