Ninh Miễn không nhìn cô nữa, yên lặng đi vào phòng khách, bóng dáng cao lớn đầy vẻ lạc lõng cô đơn.
Tiếng nước đứt quãng truyền ra, khi đi ra ngoài ngửi được mùi hương đồ ăn truyền đến từ trong phòng bếp, Dư Tương ngẩn ra, vẫn luôn không cắt đứt cuộc trò chuyện mà nghe được Trường Phong ca thán.
Là Ninh Miễn đang làm cơm sáng.
Đêm hai người qua bọn họ đều không ăn cơm, Dư Tương chạy ra ngoài đi tìm địa điểm bọn họ hẹn đánh nhau, trở về lại mắc mưa, cho nên không nhớ tới mấy chuyện nhỏ như cơm tối này.
Giọng nói của Trường Phong trong mặt dây chuyền hữu khí vô lực: “Đã đến lúc này rồi mà chủ nhân vẫn không quên làm cơm sáng cho cô, ngài thích cô như vậy, mà cô lại không giúp ngài độ kiếp! Vì sao cô lại muốn hủy hoại tiền đồ của ngài?! Dư Tương, rốt cuộc cô có trái tim hay không?!”
Dư Tương ngáp một cái: “Không có.”
Chỉ là đi đến phòng khách mới phát hiện ra Ninh Miễn đang chiên bánh trứng, chỉ có hai cái, đều được đặt ở trong đĩa của anh, đến nhìn cũng không nhìn cô một cái, càng đừng nói đến chuyện có ý định chia bánh trứng cho cô.
Dư Tương đành phải đi vào phòng bếp, cô vừa mới xoay người, Ninh Miễn liền đứng dậy đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, bánh trứng thơm ngào ngạt được đặt ở trên bàn cơm, mùi thơm lay động lòng người.
DTV
Giống như là con mồi vậy.
Trường Phong: “Đó là chủ nhân cho cô đó! Cô nhanh chóng ăn rồi giải thích với ngài đi!”
Mặt Dư Tương không một biểu cảm đi vào phòng bếp, trong chén vẫn còn bột để làm bánh trứng, cô mở lửa lên, dùng dầu và nồi có sẵn ở đó làm ba cái bánh trứng, trong nhà còn có cả quýt đóng hộp, cô mở một hộp ra, bổ sung thể lực là điều quan trọng nhất trước mắt.
Trường Phong bắt đầu nóng nảy, từ tối hôm qua cậu ta đã gấp đến không chịu được, nếu để chủ nhân biết được sự thật, còn lịch kiếp như thế nào nữa? Nhiệm vụ của cậu ta chính là trợ giúp chủ nhân lịch kiếp, là xong sứ mệnh của cả cuộc đời này!
Nhưng là hiện tại Dư Tương lại không chịu phối hợp, uy h.i.ế.p hay trừng phạt đều không nghe.
Trường Phong lên án: “Dư Tương, cô căn bản không có khế ước tinh thần!”
Dư Tương cười lạnh: “Vậy cậu có không?”
Nói xong cũng không quan tâm đến Trường Phong đang tỉ tê kêu gào, thong thả ung dung ngồi xuống ăn cơm, cho đến khi Ninh Miễn chậm rì rì rửa mặt xong quay lại, nhìn thấy tình hình trên bàn ăn cũng không phải rất ngoài ý muốn, hai người mặt đối mặt ngồi xuống, không ai mở miệng nói chuyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-515.html.]
Có vẻ như là hai người cách nhau rất gần, Trường Phong vẫn luôn kêu gào càng ngày càng yếu, mặt dây chuyền gần như không cảm nhận được sự tồn tại của nó, cảm giác nóng rực kia cũng dần dần tan đi.
Có lẽ, ở bên cạnh Ninh Miễn sẽ không khó chịu như vậy nữa.
Cơm nước xong mí mắt của Dư Tương lại nặng nề, kiên quyết rời đi, trở lại phòng ngủ chính một lần nữa đi ngủ.
Ninh Miễn nghiến răng, biểu tình hung ác.
Lúc này, cuối cùng Quyển Quyển cũng tỉnh, bi thương phát hiện hai vị chủ nhân đều đã ăn cơm sáng xong, nó ổn định lại hình tượng, không để cho chảy nước dãi chảy ra.
Ninh Miễn nhìn con trai chó nhà mình: “Ăn phần thừa của mẹ mày đi.”
Quyển Quyển ăn được bánh trứng vẫn rất vui vẻ, cả buổi sáng ở nhà đều rất hưng phấn, lại muốn ra ngoài đi dạo, rốt cuộc thì tối hôm qua cũng không ra khỏi cửa.
Ninh Miễn xoa xoa đầu nó: “Hôm nay ở nhà không đi đâu nhé.”
“Ô gâu!”
Suỵt ——
Quyển Quyển nghe lời yên lặng xuống, đi tìm rùa đen nhỏ Tròn Tròn chơi đùa, chỉ là tinh thần của rùa đen nhỏ không được tốt, trên thực tế từ lần trước khi Kỳ Thao tặng cao aureociclina trị căn bệnh mà anh ta xem thường, tuy là sống lại, nhưng mất một nửa thời gian đều héo héo.
Ninh Miễn chú ý tới thứ đồ vật chướng mắt này, bước chân dừng lại một chút, cuối cùng căng mặt cầm thức ăn cho rùa đưa tới trước mặt nó.
Tròn Tròn thò đầu ra nhìn một lát, muốn ăn nhưng lại không quá phấn chấn.
Mặt Ninh Miễn không có một biểu cảm, cũng không chú ý tới nó ăn được bao nhiêu, vốn dĩ đã có ý định mua về để ăn, c.h.ế.t rồi cũng không có gì đáng ngại, anh chỉ không muốn ngược đãi nó mà thôi.
Trong phòng rất yên tĩnh, Ninh Miễn chậm rãi đi đến trước cửa của phòng ngủ chính, không nghe thấy tiếng vang bên trong, đây là lầu 3, cho dù là mở cửa sổ ra cũng không thể có khả năng ban ngày ban mặt rời đi lặng yên không một tiếng động được.
Ninh Miễn đi đến thư phòng ở cách vách, trên bàn sách còn có đặt quyển sách tiếng Anh mà Dư Tương hay xem thường ngày, anh cầm gáy sách đến thất thần, rất nhanh đã thu dọn đồ vật lại, không muốn nhìn thấy lại tâm phiền ý loạn, lẳng lặng nhìn ảnh chụp chung trên bàn trong chốc lát rồi cũng úp xuống.
Cây trâm được mua về từ trong tay Dư Tương kia được đặt ở bên cạnh bàn, anh nhéo cây trâm mà ngẩn người.