Dư Tương nghĩ nghĩ: “Em không biết, anh cứ giả định tình hình kiếp này không tồn tại, hoặc là nói, chỉ tồn tại với kiếp trước.”
Kiếp trước, “Dư Tương’’ dùng phương pháp bỏ thuốc, cuối cùng hỏng bét đến rối tinh rối mù.
Ninh Miễn nắm chặt thành nắm tay: “Dư Tương, có phải là em cảm thấy anh sẽ không tức giận hay không? Em chỉ cần thuận miệng lừa gạt hai câu là có thể dỗ dành được rồi?”
Dư Tương vân vê ngón tay, thành thật cúi đầu: “Em biết là không đúng, không nên muốn làm gì thì làm với cuộc sống của anh.”
Yết hầu của Ninh Miễn giật giật, ánh sáng trong đôi con ngươi gần như không còn chút dấu vết tồn tại nào, nhưng anh vẫn run giọng hỏi: “Vậy lúc trước thì sao, một năm này của chúng ta, em không thích anh một chút nào hết sao?”
“Em...”
Ninh Miễn bỗng nhiên làm dấu dừng lại: “Được rồi, anh không muốn nghe.”
Nếu không phải đã sớm có dự mưu, hà tất gì phải đáp lại tình cảm của anh, không phải là anh không biết giận, chỉ là tất cả sự kiên nhẫn và ôn nhu đều dành hết cho cô, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ đổi lại được kết quả như vậy.
“Anh và Kỳ Thao... Anh không bị thương chỗ khác nữa đấy chứ?”
Cô kéo dài tới giờ phút này mới hỏi.
Ninh Miễn chỉ cảm thấy sự kiên trì khi đối mặt với Kỳ Thao giống như một trò cười vậy, nhàn nhạt nói: “Không liên quan gì đến em.”
Hai người không ai nói thêm gì nữa, Ninh Miễn bước nhanh về phía phòng ngủ phụ, bắt đầu từ năm trước hai người đã rất ít khi chia phòng ngủ, đây vẫn là lần đầu tiên anh chủ động đi đến phòng ngủ phụ.
Trạng thái của Dư Tương không tốt lắm, đẩy cửa phòng của phòng ngủ chính ra, trực tiếp mệt mỏi ngã xuống trên giường nhẹ giọng thở dài, cô có cảm giác như cả người đã sắp chín tới nơi rồi.
Bởi vì kiệt sức, cho nên gần như là trong giây phút nằm lên trên giường kia, cô liền ngủ mất.
Mưa ngoài cửa sổ dần dần dừng lại, Dư Tương ngủ không quá ổn định, mơ màng hồ đồ mà có rất nhiều giấc mơ, thế mà lại mơ thấy Kỳ Thao trước tiên.
Trong giấc mơ chính là cảnh tượng đêm nay.
Khi Dư Tương đi đến sân thể dục vừa vặn gặp phải Kỳ Thao đang rời đi, trên mặt anh ta có một mảng bị trầy da, quầng mắt bầm tím, thoạt nhìn cũng rất chật vật, hơi thở quanh thân cô tịch đạm mạc.
Xa xa mà nhìn thấy lẫn nhau, Dư Tương dừng bước chân lại, ánh mắt nhìn vào Kỳ Thao giống như là đang nhìn một người xa lạ.
Người đi đường trên đường không nhiều lắm, Kỳ Thao đi đến vị trí cách cô ba bước chân, thấp giọng nói: “Dư Tương, thật xin lỗi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-513.html.]
Dư Tương nở nụ cười nhàn nhạt: “Nếu chúng ta không phải là đồng hương thì tốt rồi.”
Như vậy, sự hiểu biết giữa hai bên chỉ ngừng khi Kỳ Thao quay về thành phố, từ nay về sau chân trời góc biển không gặp lại nhau, ấn tượng để lại chỉ là một người không tồi, đã từng là một người qua đường có quen biết.
DTV
Ai cũng không nghĩ tới sẽ lại tương ngộ.
Kỳ Thao cười khổ, hơi hơi gật đầu ý nói phải, cũng không nói gì tiếp tục bước chân đi xa.
Trường Phong trong mặt dây chuyền rất an phận một cách ngoài ý muốn, sau khi khoảng cách giữa hai người tăng lên, Dư Tương mở miệng: “Tại sao vừa rồi cậu không để tôi chấp hành nhiệm vụ? Kỳ Thao như thế này giống một kẻ đột nhập sao?”
“Đi tìm Ninh Miễn trước đã.”
Đây mới là trọng điểm làm cho Trường Phong nôn nóng.
Dư Tương chậm rãi đi lên phía trước, có một thân ảnh đã tới trước cô, đi thẳng về phía Ninh Miễn, cô liền đứng ở trong bóng tối, lẳng lặng chờ đợi.
Trường Phong lại phát điên: “Sao cô không đi ngăn cản Dư Lộ?”
“Vì sao lại phải ngăn cản?”
Trường Phong: “Cô ta muốn nói ra chân tướng của những chuyện đã xảy ra đó!”
“Như vậy không tốt sao? Nếu có thể nói, tôi cũng có thể nói ra sự tồn tại của cậu với Ninh Miễn, như vậy không phải tất cả đều vui, tất cả những kiếp nạn của Ninh Miễn lập tức được giải quyết dễ dàng.”
Trường Phong không chút nghĩ ngợi liền ngăn cản: “Tuyệt đối không được!”
“Vì sao vậy?”
“Khi chủ nhân lịch kiếp không thể bị người ngoài quấy nhiễu, nếu ngài ấy biết trước sẽ ảnh hưởng đến tương lai của ngài, có thật là cô vì muốn tốt cho chủ nhân không?”
Dư Tương nở nụ cười nhàn nhạt, không để ý lắm nói: “Nhưng mà tôi không muốn làm nhiệm vụ cho cậu, nói luôn cho Ninh Miễn chân tướng không phải một chuyện tốt sao?”
“Đương nhiên không phải!”
Nhưng mà cho dù Trường Phong có nói như thế nào, Dư Tương vẫn luôn đứng ở trong bóng tối không có nhúc nhích, lẳng lặng nghe Dư Lộ nói những lời nói bôi nhọ cô kia, nói là bôi nhọ cũng không quá thích hợp, rốt cuộc thì những chuyện đó vẫn có khả năng tồn tại.
Trường Phong rất ngoài ý muốn chuyện vào lúc này Dư Tương lại trở nên không nghe lời, cậu ta tức giận thi hành trừng phạt, đầu tiên là làm cơ thể cô nóng rực lên, làm cho Dư Tương không chịu nổi, để cô không tự chủ được mà bước lên phía trước, nhưng không biết thế nào, Dư Tương thế mà lại nhịn xuống không nhúc nhích, mặc kệ cho Trường Phong trừng phạt.