Quyển Quyển như là rất tò mò với Ninh Miễn đang ướt đẫm toàn thân, nhưng nhìn thấy không khí giữa hai người rất khác, giống như là một đứa trẻ biết cha mẹ mình cãi nhau vậy, sợ hãi mà nhìn Ninh Miễn.
“Quyển Quyển, đi ngủ đi.”
Gâu.
Quyển Quyển rất nghe lời quay trở về ổ chó.
Ninh Miễn nhớ tới con rùa đen nhỏ còn ở trên tay, khom lưng buông nó xuống, rùa đen nhỏ bị chấn kinh hơn nửa ngày cuộn tròn trong mai, nửa ngày cũng không có động tĩnh gì, trong mắt Ninh Miễn hiện lên vẻ chán ghét, đá văng nó ra, đi thay giày.
Quần áo của Dư Tương không bị ướt quá nhiều, nước ấm trong phòng vệ sinh cũng không nhiều, cô cầm quần áo tắm rửa của Ninh Miễn để vào trong.
“Anh đi tắm đi, lát nữa chúng ta sẽ nói chuyện lại sau.”
Ninh Miễn ngước mắt lên nhìn cô, giật giật khóe môi, chầm chậm đi qua, phòng vệ sinh rất nhanh đã vang lên tiếng nước.
Dư Tương thở phào nhẹ nhõm, ngã ngồi ở trên sô pha, mặt dây chuyền trước n.g.ự.c vẫn đang nóng lên không ngừng, cảm giác bây giờ còn không bằng lúc đứng ở trong mưa, ít nhất có thể dễ chịu hơn một chút.
Mặt dây chuyền đang nhắc nhở Dư Tương hãy cứu vãn lại hết thảy.
Dư Tương nhếch nhếch khóe miệng, nở một nụ cười trào phúng, ngay khi muốn tháo mặt dây chuyền xuống, chỉ vừa mới đụng tới, lòng bàn tay đã bị sức nóng của mặt dây chuyền làm cho phỏng, loại đau đớn này không giống như là bị lửa đốt hay là hơi nước làm phỏng, làn da hoàn hảo không tổn hại gì, nhưng sức nóng kia lại thâm nhập vào tận cốt tủy.
Cô nhẹ nhàng vuốt ve chỗ da tiếp xúc với mặt dây chuyền kia, nhiệt độ vẫn nóng hổi như cũ.
“Trường Phong, rốt cuộc cậu muốn thế nào?”
【Trường Phong: “Không thể nói ra chân tướng cho anh ấy! Mau chóng nghĩ cách thay đổi suy nghĩ của anh ấy đi, cứ nói Dư Lộ là một kẻ bị bệnh tâm thần!”】
“Trường Phong, bộ dáng của cậu bây giờ cũng không khác người bị bệnh tâm thần là bao đâu.”
【Trường Phong: “Nếu cô làm trái yêu cầu của tôi, tôi sẽ lập tức làm trái với hứa hẹn, làm cho cô hôi phi yên diệt!”】
Dư Tương không để bụng: “Mọi chuyện còn chưa được giải quyết xong, cậu không cần phải gấp gáp như vậy.”
Chỉ trong vài câu đối thoại ngắn ngủn mà đã có mồ hôi chảy ra trên trán Dư Tương, cô cũng lười quở trách Trường Phong trở mặt không nhận người, đứng dậy đi đến phòng bếp vặn vòi nước ra rửa mặt, vừa định lau mặt lại nhớ ra khăn lông không ở trong phòng bếp, lau sạch nước trên mặt đi chuẩn bị đi ra ngoài, lại nhìn thấy Ninh Miễn mới vừa tắm rửa xong đã đi ra đang đứng ở phía sau cách đó không xa, dưới đáy mắt là sự hoảng loạn chưa tan.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-511.html.]
Lại có nước chảy xuống dưới, Dư Tương tiến lên một bước, Ninh Miễn đưa khăn lông trong tay cho cô, ngón tay thon dài xinh đẹp, mu bàn tay có một mảng sưng đỏ.
“Em đi tắm.”
“Ừ.”
Một lần nữa sạch sẽ thoải mái sảng khoái ngồi ở trên sô pha phòng khách, tóc của Ninh Miễn đã khô được một nửa, khi Dư Tương tắm rửa xong đi ra ngoài tóc vẫn ướt đẫm, cô cầm khăn lông chậm rãi lau, quanh người toát ra một luồng khí lạnh.
Ngày mưa mát mẻ, quạt điện trong phòng khách cũng không mở ra, Ninh Miễn cảm nhận được khí lạnh trên người Dư Tương, theo thói quen duỗi tay ra muốn tìm hiểu đến tận cùng, nhưng còn chưa chạm được đến đã bị Dư Tương nhạy bén né tránh.
Ninh Miễn ngẩn ra, cánh tay cương cứng giữa không trung kia dần nắm chặt lại, thu về buông xuống bên người.
Dư Tương mím môi, đứng dậy lấy gói thuốc ngày thường hay dùng, những khi cần dùng thuốc trong nhà không nhiều lắm, đa số đều là khi Dư Tương bị trầy da dùng thôi, bên trong có thuốc tím và dung dịch ô-xy già, cô đặt nó lên trên bàn.
“Anh xử lý một chút đi.”
Tay phải của Ninh Miễn có không ít chỗ bị trầy da, anh nhắm mắt, cầm lấy nước thuốc bôi lung tung lên.
Dư Tương tiếp tục lau tóc, thi thoảng mượn động tác này lau luôn mồ hôi lạnh toát ra trên trán, thoạt nhìn không khác gì lúc bình thường.
Trong phòng khách yên lặng hoàn toàn, rùa đen nhỏ dừng ở trước cửa một hồi lâu cuối cùng cũng ló đầu ra, yên lặng bò lên phía trước, bò thẳng tắp về phía ổ chó của Quyển Quyển, ngừng lại ở chỗ đó, giống như là rất yên tâm vậy, cuộn mình ở đằng kia dần dần ngủ mất.
Chỉ còn lại mỗi hai người bọn họ.
Dư Tương xoa xoa tóc: “Đi ngủ nhé?”
Ninh Miễn đã nhẫn nhịn tới cực điểm, cuối cùng cũng nhịn không được hỏi: “Em không định nói gì hết sao?”
DTV
“Nói cái gì?”
“Nói ——”
Ninh Miễn bỗng nhiên dừng lại, muốn nói gì? Anh hít một hơi thật sâu: “Anh chỉ muốn nghe một câu, em nói Dư Lộ bị bệnh tâm thần, cô ta nói những hồ ngôn loạn ngữ đó chỉ là vì chia rẽ chúng ta.”
Dư Tương thở dài trong lòng, quay người lại nói: “Nếu, những gì cô ta nói chính là thật sự thì sao?”