Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 51






Lâm Thanh Lan cau mày: “Dì không nói người khác, dì hỏi cháu, thích thì cháu gật đầu, không thì cháu lắc đầu, xong thì hết chuyện rồi.”

Dư Lộ do dự hồi lâu, nhè nhẹ gật đầu.

Bùi Thừa Hãn trốn ở một góc trong ngõ nhỏ dường như nở một nụ cười đau khổ.

Ngoài ra, còn có hai thanh niên cũng kinh ngạc theo, Ninh Miễn nhắc chân định đi tiếp, Lâm Táp vội kéo anh lại, vô thức suỵt với anh một tiếng, kéo anh đứng yên một chỗ.

Ninh Miễn cau mày, nhưng không muốn mình lôi kéo với anh ta bị người khác chú ý, chỉ đành đứng đó đợi.

Cuộc nói chuyện phía trước vẫn tiếp tục.

Thắng cuộc nằm trong tay Lâm Thanh Lan, mở miệng nói giọng của người từng trải: “Hai đứa còn nhỏ, dì nên để hai đứa tự do phát triển, chỉ là Khương Duệ Quân bây giờ mới là sinh viên đại học, nó cách thời gian tốt nghiệp còn dài lắm, nếu hai đứa đến với nhau, thì chắc chắn sẽ làm lỡ dở cháu, hơn nữa hai đứa một đứa đi học, một đứa vào xã hội, thế nào cũng không hợp, cháu thấy sao?”

Dư Lộ cúi đầu, đau khổ nói: “Dì Lâm, ý của dì là?”

“Cháu là một đứa trẻ thông minh chắc sẽ hiểu ý của dì, hôm nay dì thấy chị gái cháu, thấy nó còn mạnh hơn cháu nhiều, nó rất hợp với Khương Duệ Quân, dì thấy tốt hơn hết cháu nên tìm nhà khác thì tốt hơn, đừng làm lãng phí thời gian của Khương Duệ Quân, không thì tới cuối cùng sẽ mất hết thanh xuân của cháu đó.”

Có giọt nước mắt rơi xuống lộp bộp, rơi trên gạch lát rồi rất nhanh tan biến mất.

“Cảm ơn dì Lâm.”

Lâm Thanh Lan hài lòng cười một tiếng: “Dì biết cháu rất hiểu chuyện mà, cảm ơn cháu nhé Dư Lộ.”

Dư Lộ cúi đầu lau nước mắt, khàn giọng nói: “Dì Lâm không cần như thế đâu.”

“Dì tin sau này cháu biết nên đối xử với Khương Duệ Quân thế nào, dì còn có việc, đi trước đây.”

“...Tạm biệt dì Lâm.”

Lâm Thanh lan vui vẻ rời khỏi, nửa đường gặp Ninh Miễn và Lâm Táp, Lâm Táp cười lộ ra hai chiếc răng cửa, vui vẻ hỏi chuyện: “Dì ơi, dì sao lại ra ngoài thế? Duệ Quân có nhà không ạ?”

“Có nhà, hai đứa qua đi.”

“Vâng dì.”

Lâm Thanh Lan đi ra ngoài viện trong chút trở ngại, rất nhanh đã có xe đợi ở ngoài.

Lâm Táp và Ninh Miễn đi tới hướng bọn họ vừa nói chuyện, Dư Lộ đã rời khỏi, đi phía trước bọn họ, vừa đi vừa lau nước mắt.

Lâm Táp gấp lắm rồi: “Làm sao đây?”

Ninh Miễn lùi hai bước, chỉ tay tỏ ý để anh ta đi lên trước: “Tôi không phiền cậu nữa.”

“Biến đi, lúc này phù hợp à?”

Con gái nhà người ta đang đau thương quá độ.

Ninh Miễn nhún vai.

Dư Lộ đi trước bọn họ đụng phải Bùi Thừa Hãn, cô khịt mũi, yếu ớt gọi: “Anh ơi...”

Bùi Thừa Hãn thở dài, lau những giọt nước mắt đáng thương của cô: “Đừng nghĩ nhiều, đó chỉ là cách nghĩ của dì Lâm, nếu em thật sự thích Khương Duệ Quân, chúng ta có thể bàn với cả nhà mà.”

Dư Lộ bất an lắc đầu: “Đừng, dì Lâm thích Dư Tương hơn, là do em không bằng chị ấy.”

“Anh thấy Khương Duệ Quân thích em, ý của dì Lâm không đại diện cho Duệ Quân, hay là anh hỏi Duệ Quân giúp em nhé, mà Dư Tương hôm nay tới nhà họ Khương, bọn họ có lẽ...”

Bùi Thừa Hãn nói một nửa chợt nhớ đến dáng vẻ cười như không cười của Dư Tương, nhất thời ngừng lại.

“Anh, hay là bỏ đi, Dư Tương vốn đã không hài lòng với em, em không muốn cướp với chị ấy.”

Hai người nhỏ tiếng bàn luận.

Hai người Ninh Miễn với Lâm Táp dù có đi chậm hơn thì vẫn phải đi qua nơi hai người họ đang đứng, Dư Lộ nhanh chóng lau nước mắt, cười với hai người, Ninh Miễn gật đầu, ngón tay Lâm Táp động đậy, cuối cùng vẫn không nhịn được muốn đùa Dư Lộ như ngày thường.

“Cô gái nhà mình đừng có khóc nữa, không thì sẽ xấu đó, Lộ Lộ gặp phải chuyện gì à? Nói ra đi anh giải quyết cho.”

Dư Lộ bật cười: “Cảm ơn anh Lâm Táp, em không sao, cát bay vào mắt thôi.”

Lòng Lâm Táp chợt mềm nhũn: “Không sao thì tốt.”

Anh ta vốn định đi nhà họ Ninh, chỉ là đi tới nhà họ Bùi gần đó, đột nhiên nói: “Ninh Miễn, lâu rồi tôi không thấy Lộ Lộ với Thừa Hãn, còn muốn đi ké ít nước ô mai của bà nội Lâm, lát rồi đi nhà họ nhé.”

Ninh Miễn không chút kinh ngạc: “Được.”

Tới ngã tư đường, một mình Ninh Miễn đi trước, Lâm Táp thuận theo hai người cùng về nhà.

Mọi người ngủ trưa trong nhà họ Bùi vừa tỉnh, Dư Tương ôm theo tập truyện tranh nhiều tập, Bùi Thừa Quang thấy cô thích, rất hào phóng nói: “Trong nhà anh còn có rất nhiều truyện như thế này, lần sau anh mang đi cho em.”

“Cảm ơn anh hai!”

“Cảm ơn thì cảm ơn thôi, không cần thêm từ hai đâu.”

“Được rồi, Thừa Quang Cách Cách.”

Da gà da vịt Bùi Thừa Quang thi nhau nổi lên.

Dư Tương vẫn cười vui vẻ, vừa đọc truyện vừa tiếp tục nói cười với Bùi Thừa Quang, lại nhìn thấy ba người đứng ở ngoài cửa, mà mắt của Dư Lộ còn hơi sưng, trông có vẻ tình huống không được tốt lắm.

Lâm Táp cũng nhìn hướng Dư Tương, trực giác nói cho anh ta biết cô chị gái này của Dư Lộ, không hề vô hại như vẻ ngoài, cau mày cười: “Thừa Hãn, đây là em họ của cậu à? Trông xinh đó.”

Anh ta cố ý nhấn mạnh hai chữ sau cùng.

Dư Tương dò ra được điều gì đó, cười híp mắt nhìn cuốn truyện, cười ngọt ngào đáp lại: “Cảm ơn anh đã khen, em đâu có xinh đẹp được như anh đâu.”

Mặt Lâm Táp đen trong nháy mắt, miễn cưỡng giữ được phong độ.

Bùi Thừa Hãn cau mày bất lực, cơ hội để anh ta mở miệng cũng không có, hai người đều không thể đắc tội được.

Dư Lộ bất an giới thiệu: “Chị, đây là Lâm Táp, anh họ của anh Duệ Quân, anh ấy tới nhà bà ngoại chơi.”

Dư Tương ồ một tiếng, nhanh chóng nhớ ra, sờ sợi dây chuyền nhắc nhở: “Trường Phong, đừng ngủ nữa, dậy phát thưởng cho tôi nào.”