“Dư Lộ đi đâu rồi?”
“Không biết.”
Dư Tương sờ sờ cằm: “Em vẫn luôn cảm thấy anh họ cả là một người thông minh, lúc này rồi anh vẫn còn nguyện ý giúp đỡ cho Dư Lộ, em rất tò mò, là cái gì thuyết phục được anh.”
Bùi Thừa Hãn nhịn không được đỏ mặt, ánh mắt trốn tránh.
Dư Tương à một tiếng kéo dài ra: “Hóa ra là bị trói lên trên cùng một chiếc thuyền.”
“Dư Tương, em ——”
Bùi Thừa Hãn còn chưa ngăn cô lại, Ninh Miễn đã kéo Dư Tương đi mất, nghiêm túc giống như một cán bộ già: “Em hỏi nhiều như vậy làm gì?”
“... Em tò mò thôi mà.”
“Con gái nhà lành, không nên nghe những ô ngôn uế ngữ đó.”
“Em vốn không nghĩ tới, là anh nhắc nhở cho em đó.”
Ninh Miễn trực tiếp đưa cô rời đi: “Anh thấy...”
“Anh thấy lần này vẫn có người giúp đỡ mật báo?”
“... Đúng, em nghĩ sẽ là ai?”
Khi anh hỏi ra lời này cơ bản là không ôm chút hy vọng nào.
Dư Tương lại cực kỳ nghiêm túc mà phân tích: “Trừ phi người báo tin gạt chúng ta, nếu không Dư Lộ nhất định đã từng xuất hiện ở cửa hàng Bách Hóa, em đoán khi chúng ta đi Dư Lộ vẫn còn ở trong nhà người ta, chờ đến khi chúng ta đi tìm Bùi Thừa Hãn, Dư Lộ mới rời đi, lúc ấy chúng ta hẳn là nên để lại một người thủ sẵn ở đằng kia.”
“Sau đó thì sao?”
“Em cứ luôn cảm thấy dưới ánh đèn tối tăm, những người biết động tĩnh của chúng ta không quá nhiều, cả hai lần đều có thể mật báo một cách chính xác, hẳn là ở bên trong người của chúng ta.”
Lúc này đây, tin tức không nói cho người ngoài, Dư Tương hoài nghi Dư Lộ cài mật thám ở bên cạnh bọn họ.
Cuối cùng Ninh Miễn cũng vừa lòng một chút: “Vậy em cảm thấy sẽ là ai?”
“Dư Kiến Kỳ?”
“...”
Dư Tương nhìn biểu tình của anh liền biết là không đúng, cõi lòng đầy chờ mong hỏi: “Có phải là anh đã cho người canh giữ ở xung quanh rồi hay không?”
“Đúng vậy.”
“Đó là ai.”
Ninh Miễn cao thâm khó đoán nói: “Em đoán không ra anh sẽ không nói cho em.”
Dư Tương hầm hừ: “Được, anh không nói thì thôi.”
“Em thật sự không muốn biết?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-508.html.]
“Chúng ta tốc chiến tốc thắng, liền có thể biết được là ai.”
DTV
Ninh Miễn nghĩ một chút, nói tên người nọ ra.
Dư Tương theo bản năng nhíu mày, buột miệng thốt ra: “Không có khả năng đó đâu?”
Thật ra trong lòng cô đã ẩn ẩn có dự cảm, chỉ là vẫn luôn không nghĩ đến Kỳ Thao, nếu là Kỳ Thao, vậy vì sao anh ta lại đi giúp đỡ Dư Lộ?
Chẳng lẽ Kỳ Thao thật sự là kẻ đột nhập? Vậy những kết luận lúc trước của cô đều đổ bể cả rồi?
“Em không tin?”
“Không phải.”
Nhưng Ninh Miễn cảm thấy biểu tình trên mặt cô rõ ràng là đang nói không tin.
Ninh Miễn không nhịn được nói tiếp: “Anh không có nói với em, sau đó anh lại đi hỏi qua ông chủ tiệm cơm, người tìm đến bọn họ có phải là có ngoại hình như Kỳ Thao hay không, ông ta nói đúng, trong khoảng thời gian này, anh vẫn luôn theo dõi Kỳ Thao.”
Từ sau khi Kỳ Thao đi theo bọn họ rời khỏi khu người nhà, vẫn luôn bị người ta theo dõi.
Dư Tương sửng sốt, sau khi kinh ngạc chính là bình tĩnh.
Ninh Miễn nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn không nói ra chuyện anh động tay động chân vào chức vị công tác của Kỳ Thao, rồi sau đó ở trước mặt Dư Tương gọi điện thoại cho Kỳ Thao.
Khi Kỳ Thao nhận điện thoại có vẻ như không hề cảm thấy ngoài ý muốn, hai người hẹn địa điểm gặp mặt.
Ninh Miễn nắm chặt nắm tay, vẻ mặt hung ác: “Anh sẽ xử lý tốt mọi chuyện rồi mới rời đi.”
Cho nên, sang năm em nhất định phải xuất hiện ở bên cạnh anh.
“Em đi cùng anh qua đó.”
Ninh Miễn dùng lời lẽ nghiêm khắc để từ chối: “Không cần, chỉ là đánh nhau mà thôi, anh sẽ không thua.”
Dư Tương trơ mắt nhìn Ninh Miễn rời đi, sau khi do dự thì đi theo qua đó chậm hơn một bước, có vẻ Kỳ Thao còn có ý đồ khác, cô không thể để cho Ninh Miễn xảy ra chuyện sơ xuất gì.
Ước chừng Ninh Miễn đã đi xa, Trường Phong online: “Dư Tương, cô muốn đi theo làm cái gì?”
Nó vẫn chưa cảm nhận được chuyện gì đã xảy ra.
Dư Tương nói lại toàn bộ.
Trường Phong: “Cô muốn cùng đi qua đó sao?”
Nếu Kỳ Thao là kẻ đột nhập, như vậy lúc này nên lo lắng cho tình cảnh của Ninh Miễn, lúc trước không làm là chậm trễ nhiệm vụ, nếu như chỉ là đơn thuần không muốn để cho Ninh Miễn bị thương, thừa nhận thích Ninh Miễn, vậy thì lời nói qua loa lấy lệ với Trường Phong đều là lời nói dối, thằng nhóc kia nhất định sẽ cảnh giác.
Suy nghĩ của Dư Tương bay loạn xạ, kỳ quái hỏi: “Dư Lộ và Kỳ Thao đều ở đó, vì sao tôi lại không đi qua đó?”
Trường Phong: “Sao cô biết Dư Lộ có ở đó?”
Dư Tương: “Bởi vì tôi thông minh, cậu đoán xem có phải Dư Lộ muốn thẳng thắn hay không, tôi nên làm như thế nào đây?”
Trường Phong cả kinh: “Cô mau đi đi!!! Ngăn cô ta lại!!!”
Dư Tương nhún vai.