Ninh Miễn bóp bóp mi tâm, cố gắng bình tĩnh trở lại, nói với bản thân phải quý trọng thời gian ở bên nhau của bây giờ.
“Sáu tháng cuối năm không bằng em đến ở bên chỗ bà nội đi?”
“Sợ em hồng hạnh xuất tường sao?”
Ninh Miễn nghe không lọt tai mấy từ này, mặt đen vô cùng, còn phải trái lòng mà phủ nhận: “Không có.”
Chỉ là không yên tâm, kẻ làm cho người ta phát ghét nào đó còn chưa có rời đi, ít nhất nửa năm anh không được gặp cô, nhưng người khác lại có thể thường xuyên nhìn thấy người mà anh tâm tâm niệm niệm, suy nghĩ một chút, trong lòng lại chua lòm.
Dư Tương chưa cho anh một đáp án chắc chắn, trong lòng có chút không vui vẻ, nhân phẩm của cô không kém đến như vậy đấy chứ?
“Này, nước ngoài còn có rất nhiều mỹ nữ tóc vàng mắt xanh đó.”
“Cho nên?”
“Kẻ tám lạng người nửa cân thôi.”
Ninh Miễn càng tức hơn, nhịn không được trừng mắt liếc cô một cái, còn có tâm tình đi trêu ghẹo anh? Cứ như thể một chút cũng không thèm để ý, cô thực sự không quan tâm đến anh chút nào vậy sao?
Nhưng Dư Tương cũng không vui vẻ, suy đoán như vậy chỉ cho phép mình anh có, còn cô thì không thể sao?
Cho nên, bầu không khí hoàn toàn lạnh lẽo đi, cũng không ai tiếp tục nói chuyện nữa.
Cho đến xẩm tối, Quyển Quyển theo thói quen muốn ra khỏi nhà đi dạo, tự mình cắn dây dắt chó tới, tìm được Dư Tương, Dư Tương còn đang ôm sách vở, nó liền ngoan ngoãn đi tìm nam chủ nhân.
Ninh Miễn thất thần, không chú ý tới động tĩnh của Quyển Quyển, đến tận khi Quyển Quyển cọ cọ chân anh mới hiểu ra.
“Quyển Quyển muốn đi ra ngoài chơi.”
Không ai để ý đến anh, đôi mắt của Dư Tương dính chặt lên trên sách vở.
Ninh Miễn nhíu nhíu mày: “Bọn anh đi ra ngoài trước đây.”
Dư Tương một lòng hướng về sách thánh hiền, vẫn không trả lời, trên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp tràn đầy vẻ lạnh nhạt.
Sắc mặt Ninh Miễn tối đi, cuối cùng đeo dây dắt chó lên cho Quyển Quyển, ảm đạm đi xuống lầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-506.html.]
Ngay khi mở cửa, chị dâu ở phía đối diện vừa lúc muốn gõ cửa: “Tiểu Dư có ở nhà không? Băng từ tiếng Anh của con nhà chị không phát ra tiếng nữa, có thể để em ấy xem giúp chị một chút xem nó bị làm sao không?”
Ninh Miễn đang định quay đầu lại gọi, người vừa rồi còn không để ý đến anh đã nghe được giọng nói đi từ trong thư phòng ra ngoài, cười khanh khách đồng ý với lời xin giúp đỡ của chị dâu phía đối diện, chỉ là trên mặt cô đang cười, đôi mắt lại không thèm nhìn anh.
Quyển Quyển vội vã chạy xuống lầu, đã đi phía trước rồi, Ninh Miễn chỉ có thể xuống lầu đuổi kịp nó.
Dư Tương đi đến nhà của chị dâu ở phía đối diện, cửa của hai nhà đều đang mở ra, cân nhắc đến việc một lát là có thể trở về, cô cũng không có khóa cửa nhà mình lại, đã hơn một năm nay an ninh của Đơn Nguyên Lâu không tồi, chưa từng xảy ra chuyện.
Để sửa chữa băng từ thì trước tiên phải xác định xem có phải là vấn đề của băng từ hay không, nhưng hai hộp băng từ tiếng Anh ở đối diện hoặc là không có tiếng, hoặc là xẹt xẹt két két không mượt mà, Dư Tương kiểm tra liền phát hiện, rất nhanh đã xác định được là đứa trẻ tinh ranh kia không muốn nghe tiếng Anh, lôi băng từ ra ngoài chơi, băng bị làm hỏng, tất nhiên là không thể nghe được nữa.
Dư Tương uyển chuyển giải thích lại vấn đề, chị dâu nhà đối diện trực tiếp túm lấy chổi lông gà lên đánh đứa nhỏ.
“Nhãi ranh, con lớn gan rồi có phải không, băng từ tiếng Anh con không muốn nghe, con muốn làm cái gì?”
Lầu 3 gà bay chó sủa một mảnh.
Dư Tương vội tìm cái lấy cớ trở về nhà, khi đi ra khỏi nhà đối diện nghe được tiếng vang lăn lông lốc của cái gì đó, đứng ở hàng hiên xem xét, cũng không nhìn thấy gì cả, cô nhíu mày đi về nhà, đóng cửa lại ngay lập tức.
Chỗ ngã rẽ của thang lầu, một con rùa đen nhỏ lăn chổng vó xuống dưới từ trên thang lầu, rất nhanh, mấy đứa trẻ đi từ trên lầu 4 xuống dưới phát hiện ra nó, như đạt được chí bảo, bắt nó lên rồi gọi bạn bè đi ra bên ngoài chơi.
“Rùa đen thì chơi thế nào? Chạy rất chậm.”
“Bằng không chúng ta nhóm lửa nướng nó đi, lần trước cha tao có làm canh ba ba, ăn rất ngon đó.”
“Được đấy được đấy.”
DTV
Rùa đen nhỏ Tròn Tròn không biết mạng mình sắp không còn, thu mình vào trong mai rùa không nhúc nhích.
Kỳ Thao đi ngang đó vô tình nhìn lướt qua: “Hi Hi, rùa đen này ở chỗ nào tới thế?”
“Chú Kỳ, là cháu nhặt được.”
“Chỗ này có 5 hào, chú mua lại rùa đen của cháu có được không?”
“Được ạ!”
Rùa đen nhỏ rất nhanh đã thoát khỏi vận mệnh bị lửa đốt, ba đứa trẻ lấy được tiền liền đi thẳng ra ngoài cửa lớn mua kem.