Dư Tương có số mệnh phải vứt chồng bỏ con, nếu không phải là Hứa Chấn Uyên mà đổi lại là một người khác, Côn Xuyên khá xa so với nơi này, cô ta không tin Ninh Miễn sẽ đến Côn Xuyên để đối chiếu từng cái một, hiện tại là thời điểm mấu chốt cho việc xuất ngoại, nếu bỗng nhiên phát hiện mình đã bị vợ lừa dối, liệu anh sẽ xử lý như thế nào?
Dù Ninh Miễn có tình cảm với Dư Tương, không muốn so đo chuyện cũ, nhưng người nhà họ Ninh cũng không phải dễ chọc, chắc chắn họ sẽ không thể chịu được, vì không muốn làm chậm trễ tiền đồ của Ninh Miễn, ắt hẳn sẽ dùng đến một vài thủ đoạn bất chính để cho hai người tách ra thôi.
Lần này, cơ hội được xuất ngoại đi du học của Dư Tương cũng sẽ tan thành mây khói, một người có phẩm chất như vậy làm sao có thể uổng phí tiền bạc cho ra nước ngoài?
Đáng tiếc, Dư Lộ bỏ hết công sức chỉ tìm được một người Côn Xuyên có thể kiểm soát được ở Yến Thành, tính tình người này bướng bỉnh, nhưng cũng đã gọi điện thoại rồi, Dư Lộ không thể nào quay đầu là bờ, như vậy sẽ khiến cho Ninh Miễn đoán được đó là cái bẫy.
"Anh đã nhớ chưa?" Sinh nhật của Dư Tương, hoàn cảnh ở Côn Xuyên, thời gian đến thành phố, vì sao hai người ly hôn, nhớ kỹ hết chưa?"
Người đàn ông gật đầu, ánh mắt không ngừng quan sát Dư Lộ, cẩn thận hỏi: "Tại sao cô phải làm chuyện này?"
Dư Lộ nghẹn họng, hung ác trừng hắn ta: "Không phải là chuyện của anh, tôi tự có mục đích của mình, anh chỉ việc làm theo những gì tôi yêu cầu, sau khi xong việc tôi nhất định sẽ không để anh chịu thiệt."
"Được rồi."
Hai người lo lắng chờ đợi, nhưng người xuất hiện trước mặt dĩ nhiên không phải là Ninh Miễn.
Người chạy tới đây mồ hôi đầm đìa, lúc hai người còn chưa kịp phản ứng thì khẽ quát: "Các người mau đi đi, Ninh Miễn và Dư Tương đang dẫn công an tới đây!"
Dư Lộ cả kinh: "Làm sao anh biết?"
"Tôi tận mắt nhìn thấy."
Người đàn ông bướng bỉnh kia lúc này cũng không ngốc, không cần Dư Lộ phân phó đã nhanh nhẹn chui ra ngoài chạy trốn, hắn ta muốn kiếm tiền chứ phải là tìm đường chết!
"Mau đưa tôi đến trạm xe buýt!"
Ông chủ quán cơm trơ mắt nhìn ba vị khách trong quán đột nhiên rời đi, hai bát mì trên bàn cũng không động đũa, ông ta lắc đầu, còn chưa kịp dọn hai cái bát, bên ngoài lại xuất hiện ba người, trong đó một người mặc trang phục công an.
"Chào cậu, cậu muốn gọi món hay là?"
Cô gái trẻ tuổi đồng thời đến hỏi ông ta: "Xin chào, cho hỏi ông có thấy một người đàn ông và một người phụ nữ đã đến đây hay không?"
Ông chủ cảm thấy cô gái này quả thật dự liệu như thần, cười nói: "Có, lúc đầu có một người đàn ông và một người phụ nữ ngồi ở đó, sau đó xuất hiện một người chạy đến nói chuyện với họ rồi cả đám bỏ đi."
Dư Tương nhíu mày: "Người vừa chạy tới trông như thế nào?"
"Rất cao, lông mày rậm, mắt to thoạt nhìn giống như bộ đội."
"Bộ đội?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-502.html.]
Suy nghĩ đầu tiên trong đầu Dư Tương là do Hứa Chấn Uyên hỗ trợ sao? Nhưng không đúng, lúc này Hứa Chấn Uyên hẳn là đang huấn luyện ở doanh trại, tuyệt đối sẽ không ra tay giúp Dư Lộ gây sự, vậy có thể là ai?
DTV
Ninh Miễn đang xác nhận với ông chủ diện mạo của Dư Lộ và người đàn ông chưa xác định được, sau khi xác nhận người đó chính là Dư Lộ, vẻ mặt không tốt lắm.
"Cho hỏi chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Không phải hai người đang mặc đồ bình thường sao?"
"Không, chúng tôi đang đi điều tra."
Lúc này ông chủ mới yên tâm, chỉ cần quán cơm không xảy ra chuyện, liền không phải là việc của ông ta.
Ba người từ quán cơm đi ra, Ninh Miễn nói lời cảm ơn với công an: "Để cậu phải đi một chuyến không công rồi."
Đồng chí công an sảng khoái cười một tiếng: "Chúng ta cùng lớn lên, đừng khách khí như vậy chứ? Sau này có chuyện gì, cứ nói với tớ một tiếng."
" Được."
Công an còn phải quay lại làm việc nên về trước, để Ninh Miễn và Dư Tương đứng dưới bóng cây ven đường.
Dư Tương đầy thắc mắc: "Dư Lộ tìm người nào giả mạo chồng em sao?"
Ninh Miễn nghe được lời này da đầu tê dại, hung hăng nhấn mạnh: "Anh mới là chồng em, người khác không phải!"
"Dạ dạ, chỉ là không biết ai báo tin cho cô ta, bằng không có thể bắt tại trận rồi, bây giờ em rất muốn biết cô ta sẽ bịa chuyện gì nữa."
Ninh Miễn: "Bất cẩn thật."
Dư Tương quạt cho mình bớt nóng, cắn răng nói: "Em cảm thấy lần này Dư Lộ nhất định sẽ trốn đi."
Biết điều nhiều ngày như vậy, cô ta mới có thể tung ra một cái bẫy, Dư Lộ có vẻ đã sắp đến đường cùng.
"Không vội, dù sao cô ta cũng sẽ trở về tìm Hứa Chấn Uyên."
"Ồ, cũng đúng."
Cho dù ly hôn cũng phải xuất hiện.
"Anh nghĩ người báo tin cho cô ta rốt cuộc là ai?"
Ninh Miễn nhíu mày, ánh mắt lóe lên: "Trong lòng anh có một suy đoán."
"Ai?"
"Em nói suy nghĩ của mình trước đi?"