Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 489




Ninh Miễn thả tay ra ngay, quay đầu ra cửa nhìn, Dư Tương cũng nhìn qua, chỉ thấy ông cụ Ninh đang đẩy xe lăn cho bà Ninh, Chu Cầm Vận đang cố gắng nén cười, Ninh Bồi Triều xưa nay vẫn luôn nghiêm túc cũng nở nụ cười nhàn nhạt, chứ đừng nói là dì Hạnh, bác cả và bác gái cả Ninh ở đằng sau, họ đang mỉm cười nhìn bọn họ đùa giỡn. Không biết là đã đứng ở ngoài cửa bao lâu rồi nữa.

Công khai xử tội!

Vành tai và gương mặt của Dư Tương đỏ bừng, cô che mắt lại không nhìn họ: “Xấu hổ c.h.ế.t mất!”

Ninh Miễn cũng bị mọi người trêu ghẹo, ánh mắt đỏ lên, anh ho nhẹ một tiếng, giữ chặt cổ tay Dư Tương đứng ở một bên để không chắn đường đi vào phòng bệnh.

“Khụ, không có việc gì.”

Dư Tương đứng quay lưng về phía mọi người, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ninh Miễn, em hận anh, tại anh hết!”

Cũng không biết mọi người nghe được bao nhiêu, chắc không nghe thấy cô tự biên tự diễn đâu nhỉ?

DTV

Trời ạ…

Ninh Miễn xoa mũi, vì từ lúc vào phòng mọi người chẳng nói chuyện, chỉ nhìn bọn họ chằm chằm. Cuối cùng Chu Cầm Vận nhịn không được, nở nụ cười trước.

Còn vừa cười vừa an ủi: “Không sao cả, Tương Tương, chúng ta là người một nhà. Thấy hai vợ chồng son các con ân ái, chúng ta mới vui vẻ.”

Bác gái cả Ninh cũng cười: “Đúng vậy, nhìn Ninh Miễn nhà chúng ta cũng biết trêu vợ kìa. Hai người các con hoà thuận, tương lai mới sinh con cho bà nội chơi được.”

Chu Cầm Vận nhịn không được: “Chị dâu à, hahaha, chị nói vậy càng làm con bé xấu hổ hơn đấy, đừng trêu cô gái dễ thương xinh đẹp nhà chúng ta.”

Dư Tương: Xã hội này tàn rồi.

Tại sao cô lại dễ dàng nói như vậy với Ninh Miễn cơ chứ?

Bà Ninh cười hớn hở, dường như bệnh tình đã vơi đi hơn nửa, từ ái nói: “Hai người các con đừng cười cũng đừng nói nữa. Tương Tương, có bà nội ở đây, người khác không dám cười con đâu.”

Dư Tương đỏ mặt quay đầu nhìn mọi người, lập tức lên án: “Bà nội, bây giờ bà vẫn đang cười! Cháu không còn mặt mũi nhìn bà…”

Cô lấy tay che mặt, sẵn tách ngón tay ra nhìn thử phản ứng của mọi người.

Nhóm người Chu Cầm Vận bị sự xấu hổ của cô chọc cười ha ha, trong phòng bệnh rất sôi nổi.

Ninh Miễn hắng giọng, bước lên nắm tay cô đi ra ngoài: “Tụi con ra ngoài mua kem, một lát nữa sẽ về.”

Hai người họ đi một mạch ra ngoài không quay đầu lại, lúc đi xa rồi vẫn còn nghe được tiếng cười của bọn họ.

Dư Tương hất tay Ninh Miễn ra, bĩu môi đi ra ngoài, nhưng gương mặt và vành tai mãi mà vẫn không bớt nóng, cô dùng tay xoa xoa, tức giận trừng mắt nhìn Ninh Miễn.

Ninh Miễn chỉ cảm thấy dáng vẻ này của cô vô cùng đáng yêu, ngay cả xấu hổ mà cũng đáng yêu nữa, nhưng lại sợ nếu mình mà cười thì buổi tối về nhà đừng hòng lên giường ngủ, nên vội nén cười đi tới an ủi: “Không sao, lúc chúng ta trở về thì họ chẳng còn nhớ gì nữa đâu. Em muốn ăn kem gì?”

“Hừ hừ, cái đắt nhất.”

“Được.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-489.html.]

Ninh Miễn không cười nữa, Dư Tương đứng hóng gió, gương mặt không còn nóng như lúc nãy nữa.

Đi tới cửa hàng bán kem, ông chủ vội vàng chào mời: “Muốn mua kem gì?”

“Cái nào ngon vậy?”

“Cái bánh sữa này này, mới được nhập sáng hôm nay, mùi sữa vừa vặn, không khác kem nước ngoài là mấy.”

Ninh Miễn hỏi giá cả, quả nhiên đây là món đắt nhất, anh cầm lấy một cái mở ra rồi đưa cho Dư Tương: “Này, mau ăn đi.”

Giọng điệu nhẹ nhàng, giống như là đang dỗ trẻ con.

Dư Tương cắn một cái, đúng là ông chủ không hề nói quá, là bánh sữa hàng thật giá thật, cô dần dần nguôi giận.

Đúng lúc này, ông chủ thuận miệng hỏi: “Đồng chí đưa người yêu đi chơi đấy à?”

Ông ấy tưởng họ là cặp nam nữ trẻ tuổi đang tìm hiểu nhau, các cô gái thường sẽ xấu hổ như vậy khi ở cùng với đối tượng vừa quen biết.

Ninh Miễn nhìn Dư Tương bằng ánh mắt sâu xa, cười phủ nhận: “Không phải, chúng tôi đã kết hôn rồi. Ông chủ, lấy cho tôi thêm sáu cái bánh sữa nữa nhé.”

Ông chủ vui vẻ: “Được rồi, hai người kết hôn bao lâu rồi thế, sao vẫn như vừa mới tìm hiểu thôi vậy?”

“Đã hai năm rồi!”

“Hạnh phúc quá!”

“Cảm ơn anh.”

Ninh Miễn đưa tiền, lấy bánh sữa, quay đầu lại thấy Dư Tương đã bước đi cách anh hẳn một mét. Anh vội vàng đi qua, cười hỏi: “Sao không đợi anh?”

“Hừ!”

“Được rồi, lần sau không đùa em nữa.”

Nhưng lại nói tiếp, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Dư Tương xấu hổ vì mối quan hệ thân mật của họ. Nghĩ như vậy, Ninh Miễn không thể nào ngừng cười được.

Nhưng vẫn phải bình tĩnh.

Trên đường trở về, họ tiếp tục nói về đề tài trước khi trêu đùa.

Ninh Miễn nghiêm túc phân tích: “Lúc đó anh không nghĩ là trong rượu hay những thứ khác có vấn đề, nhưng nhìn dáng vẻ của Dư Tương thì em nói không sao, chắc hẳn ly rượu kia của Khương Duệ Quân có vấn đề. Sau khi bị đổ, rượu đã dính vào tay anh hoặc là cái ly đó.”

“Nhưng vì không nhiều lắm nên anh không cảm nhận được quá rõ ràng. Anh nhớ rõ buổi tối ngày hôm đó, Khương Duệ Quân lúc nào cũng thắng nên không phải uống rượu. Sau đó chúng ta đi ra ngoài, cậu ta cũng đi ra, nên mới không có phản ứng gì kỳ lạ.”

Dư Tương nhướng mày: “Tại sao cả hai lần đều có liên quan tới thuốc vậy?”

Một lần là hai người họ kết hôn vì chuyện này, một lần là…