“Rốt cuộc cô muốn nói gì?”
Ninh Miễn hơi mất kiên nhẫn, dường như anh không thích nhắc tới chuyện của đêm hôm đó.
Dư Lộ vẫn còn nhớ rõ lúc bị nhìn thấy, biểu cảm của Ninh Miễn cũng giống như bây giờ, cũng lạnh lùng không vui. Lúc đó mọi người còn tưởng rằng anh xấu hổ vì bị bắt gặp lúc đang thân mật, nhưng Dư Lộ vẫn luôn cảm thấy là do Dư Tương cố ý dính vào Ninh Miễn.
Cho nên, Dư Lộ lấy hết can đảm nói: “Buổi tối hôm đó chúng ta đã uống khá nhiều rượu. Sau khi về nhà em mới cảm thấy có gì đó không đúng, hình như bên trong rượu có thứ gì đó. Sau đó em tìm thấy một túi bột màu trắng ở trong phòng Dư Tương, em lén lấy đi, tìm bạn học trong phòng thí nghiệm và cho hai con chuột ăn thử mới biết bột phấn đó là gì. Em giữ lại cái đó, không nhịn được muốn cho Dư Tương dùng…”
“Ninh Miễn, em biết chuyện em làm lúc trước là không đúng, em ghen tị vì Dư Tương được nhiều người thích nên mới chơi xấu. Nhưng em vẫn phải nói sự thật ngày hôm đó cho anh biết, tránh để anh chẳng biết gì cả, huống chi nếu không phải đã uống hết rượu, anh và Dư Tương đã không ra ngoài tản bộ rồi bị bác trai bác gái bắt gặp, có phải không?”
Giọng nói của Dư Lộ không nhỏ, đảm bảo bà Ninh nằm trên giường bệnh cũng có thể nghe được, nhưng bà vẫn nằm đó không nói gì, mà Dư Lộ phải cẩn thận đối phó Ninh Miễn nên không dám nhìn kỹ.
Nhưng Ninh Miễn nghe xong không nói câu nào, gương mặt trầm xuống trông rất đáng sợ.
“Ninh…”
Lúc này, Ninh Miễn lên tiếng ngắt lời cô ta: “Sao cô biết là rượu đã bị bỏ thuốc? Bằng chứng đâu.”
Dư Lộ nắm góc áo, cố gắng suy nghĩ về tình hình lúc đó: “Chúng ta uống hết bình rượu đầu tiên, sau đó lại lấy thêm một bình, bình rượu đó được Dư Tương cầm trong tay, em cũng nhìn thấy chị ta nói chuyện với người bảo mẫu nhỏ của nhà họ Khương. Anh có còn nhớ lúc đó em đã rời đi một lát không, lúc trở về em nhìn thấy người bảo mẫu đã âm thầm cất bình rượu đang uống dở đi.”
“Nhưng mà, điều quan trọng nhất là bình rượu kia có vấn đề hay không, không phải anh là người rõ nhất hay sao?”
Đã hai năm trôi qua, trên bàn tiệc đã xảy ra chuyện gì, không ai nhớ rõ nữa, nhưng Dư Lộ không nói dối toàn bộ, các chi tiết nhỏ nhặt đều chính xác.
Lúc đó, người ngồi xa ly rượu nhất là Khương Duệ Quân. Dư Lộ từ nhà họ Bùi trở về nhà họ Khương, chỉ nhìn thấy Khương Duệ Quân và Dư Tương đã đi ra ngoài, vì quá gấp gáp nên không nhìn thấy Ninh Miễn đang ở đâu. Nhưng nếu ly rượu của Khương Duệ Quân đã cạn mà mà cậu ta vẫn bình thường, vậy thì ly rượu của cậu ta đã được chia cho người bên cạnh. Sau đó Ninh Miễn không bài xích sự thân mật của Dư Tương có thể cũng là vì đã uống nhầm ly rượu kia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-486.html.]
Đúng, chính là như vậy!
Ninh Miễn nheo mắt lại, không vui hỏi: “Vậy ư?”
Dư Lộ thấp thỏm bất an rụt cổ lại, nhỏ giọng nói: “Em không dám chắc chắn, đây là chuyện giữa hai người các anh, nếu anh không để bụng thì cứ để nó trôi qua. Bây giờ tình cảm của hai người rất tốt, em chỉ cảm thấy hai người nên nói rõ ràng với nhau…”
Ninh Miễn lặng im không nói.
Tròng mắt Dư Lộ chuyển động, cẩn thận nói: “Vào ngày sinh nhật năm ngoái của em, em đã nói anh, Dư Tương tưởng em thích anh nên mới muốn cướp anh đi, cố ý đề nghị chơi trò đổ xúc xắc uống rượu. Lúc đó em quyết định nói cho anh biết là vì em không muốn anh bị chị ta lợi dụng. Em biết chuyện em làm là không đúng, nhưng về sau em sẽ không làm phiền hai người nữa, rất xin lỗi, em rất vui khi nhìn thấy hai người có thể hạnh phúc bên nhau.”
Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, người đang nằm yên trên giường hơi cử động một chút nhưng vẫn không tỉnh lại, dường như là đã bị cuộc nói chuyện của hai người làm phiền.
DTV
Dư Lộ thầm mong chờ.
Bỗng nhiên Ninh Miễn cười nhẹ một tiếng, không rõ vui giận.
Nhưng trong mắt Dư Lộ thì đây là điềm báo cho cơn tức giận sắp tới, người nọ ghét nhất là bị lừa dối, huống chi đây còn là chuyện lớn của cuộc đời. Đây cũng là nguyên nhân mà sau khi cô ta và Hứa Chấn Uyên ở bên nhau, cô ta rất ít khi dùng chuyện nhà họ Hứa để lừa anh ta, sợ nếu anh biết sự thật sẽ chán ghét mình.
Tiếc là cô ta đã nhận sai người.
Nghĩ đến đây, Dư Lộ không ngừng cố gắng: “Em biết trước đó anh và Dư Tương là bạn thân, vì chuyện tối đó… nên mới đột nhiên công bố kết hôn. Bây giờ hai người hạnh phúc bên nhau là được rồi, dù là kết hôn như thế nào, có phải hay không?”
Cô ta nói rất chậm, trông có vẻ là đang thầm chúc phúc cho họ, còn bản thân thì buồn bã lùi về sau.
Nhưng Dư Lộ không tin Ninh Miễn có thể chấp nhận việc Dư Tương đã trêu đùa anh.