Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 484




Sau đợt thăm hỏi đầu tiên, Ninh Miễn đề nghị người trong nhà không nên tới thăm quá nhiều lần, để bà được nghỉ ngơi. Ông cụ Ninh thấy hợp lý, sau đó nói người trong nhà khéo léo từ chối các lời mời hỏi thăm bệnh linh tinh.

Sau khi Dư Tương suy nghĩ, định nhờ Ninh Miễn tìm người theo dõi sát sao hành động của Dư Lộ.

Ý tưởng này còn chưa được thực hiện thì đã bị Trường Phong kiên quyết phản đối.

Lý do của Trường Phong rất đầy đủ: “Chúng ta đang bảo vệ Ninh Miễn, nếu để anh ta biết quá chuyện, chắc chắn sẽ có ảnh hưởng. Tôi nghĩ vẫn nên tránh vấn đề này.”

Nói ngắn gọn, chính là không muốn để Ninh Miễn biết quá nhiều, nếu không Dư Lộ sẽ không bộc lộ bản chất yêu quái.

Dư Tương ôm ngực: “Cậu có lừa tôi không vậy? Không cho tôi nhờ cậy Ninh Miễn, chẳng lẽ tôi phải tìm hai tên côn đồ nào đó à? Hơn nữa, chắc chắn sẽ không tin được những người đó, sẽ làm chậm quá trình thực hiện nhiệm vụ đó có biết không?”

Trường Phong: “Vậy cô muốn thế nào?”

“Tôi sẽ nhờ Ninh Miễn tìm người, tôi sẽ liên hệ trực tiếp với người theo dõi, không để Ninh Miễn phát hiện ra điều gì. Hơn nữa, cậu phải hoàn thành phần thưởng nhiệm vụ cho tôi đấy.”

Để Dư Lộ biết cô ta đã nhận sai người, được tám mươi lượng vàng.

Trường Phong cong khóe miệng: “Cô nghĩ nhiệm vụ hoàn thành là do cô à?”

“Cậu có chắc là nếu không có tôi, cô ta có thể biết được không?”

Trường Phong đành phải ngoan ngoãn thực hiện, chuyển vàng vào nhẫn không gian của riêng Dư Tương, nghe thấy tiếng rơi vào túi, Dư Tương lại vẽ cho cậu ta một cái bánh nướng lớn.

“Cậu yên tâm đi, tôi sẽ đi thực hiện nhiệm vụ của Kỳ Thao nhanh thôi.”

Nghĩ cũng đừng nghĩ.

Trường Phong hừ lạnh: “Nếu cô còn không làm thì dọn tới miền nam đi!”

Ồ?

Cả ngày Dư Tương phải chạy qua chạy lại giữa trường học và bệnh viện, không có ở nhà để nghe ngóng tình hình. Được cậu ta nhắc nhở, buổi tối về nhà đã nghe tiếng mấy chị em ở lầu dưới đang tán gẫu với nhau: “Mẹ của chủ nhiệm Kỳ vốn không đồng ý để anh ta từ chức rồi tới miền nam. Bây giờ không hiểu sao lại đồng ý rồi, thật là, miền nam sao bằng được với Yến Thành của chúng ta chứ?”

“Này, đó là đặc khu kinh tế đấy, quốc gia đang hỗ trợ phát triển. Nói không chừng có thể kiếm được rất nhiều tiền, người ta gọi đây là ‘đi biển".”

“Hừm, sợ là còn chưa bắt được cá đã c.h.ế.t đuối rồi.”

Mấy người đang tán gẫu đều bật cười, sôi nổi cảm thấy hai mẹ con Kỳ Thao ngốc quá.

Lúc Dư Tương nghe được lại thấy nhẹ nhõm, với khả năng của Kỳ Thao, có thể anh ta sẽ phát tài. Nhưng nếu anh ta đi trễ một chút thì tốt, như vậy cô có thể đối phó với Trường Phong, kéo dài nhiệm vụ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-484.html.]

Cùng lúc đó, Ninh Miễn cũng nghe được những lời này, anh nghiêm túc quan sát vẻ mặt của Dư Tương, thấy cô đang suy nghĩ gì đó, anh không vui đứng dậy.

Nhưng sau khi về tới nhà, không có ai nhắc tới chuyện này. Lúc Dư Tương nói muốn tìm người, Ninh Miễn không hỏi gì, chỉ nhẹ nhàng đồng ý.

“Anh thật sự không muốn hỏi em định làm gì à?”

“Em muốn làm gì thì làm cái đó.”

Dư Tương lẳng lặng nhìn anh chằm chằm, ánh mắt lộ vẻ nghi ngờ.

Ninh Miễn xoa đầu cô: “Đừng nghĩ nhiều, còn phải nấu cơm tối đấy, không nghe thấy Quyển Quyển đang biểu tình à?”

Anh không để ý Dư Tương đang muốn làm gì, chỉ cần tìm anh để mượn người là anh tin cô rồi. Dù sao anh cũng có vài chuyện giấu cô, nghĩ đến đây, đáy lòng anh lại thấy may mắn vì cô không hỏi anh về nguyên nhân mà Kỳ Thao đi về miền nam.

DTV

Quả nhiên là sự chú ý của Dư Tương đã được dời sang chuyện khác, nhà cũ không thể chăm sóc thú cưng, bọn họ đưa Quyển Quyển và rùa nhỏ Tròn Tròn về nhà. Mỗi ngày họ sẽ đưa nó đi dạo hai lần vào sáng và tối, Quyển Quyển đang dần thích nghi với cuộc sống phải ở nhà lầu cả ngày, mỗi khi họ trở về là lúc nó tỏ ra đáng thương nhất.

“Gâu gâu!”

Hai người sợ nó bị đói, vội vàng vào phòng bếp chuẩn bị đồ ăn ngon.

Quyển Quyển được ăn thịt và bánh bao nên rất vui vẻ.

Ninh Miễn xoa đầu nó: “Bây giờ trong nhà mình chỉ có hai đứa nó là thoải mái nhất.”

Dư Tương thầm cảm thấy động tác này rất quen, suy nghĩ một lúc lâu mới nhớ ra, vừa rồi anh cũng làm vậy với cô mà. Xoa quen tay quá nhỉ!

“Sao vậy?”

“Không, lần sau đừng có chạm vào tóc em.”

Dư Tương nhón chân lên xoa đầu anh.

Ninh Miễn không chịu được, nhẹ nhàng nhéo eo cô một cái: “Dư Tương Tương, em còn làm vậy là anh không khách sáo đâu đấy nhé!”

“Hừ, em có thần tiên phù hộ, anh đừng hòng giở trò lưu manh.”

Dì cả cũng là thần tiên.

Mặt Ninh Miễn tối sầm, cắn mặt cô một cái.

Sau khi ăn xong, hai người và một chó xuống dưới lầu tản bộ. Quyển Quyển rất thích khoảng thời gian này, hơn nữa thời tiết đang dần ấm lên, bên ngoài rất đông vui, bọn họ dẫn chú chó đi lòng vòng ở ngoài khu nhà.

Dư Tương theo bản năng nhìn xung quanh, không biết có phải do ảo giác hay không mà cô có cảm giác có người đang nhìn họ chằm chằm.