Nếu Trường Phong đã thúc giục nhiệm vụ có liên quan đến Dư Lộ, đương nhiên sẽ không bỏ qua Kỳ Thao, nhiệm vụ này không có động tĩnh gì, thậm chí cậu ta còn bắt đầu uy hiếp: “Cô phải bắt đầu chấp hành nhiệm vụ, nếu không sẽ có trừng phạt.”
“Trừng phạt gì?”
Trường Phong: “Điện giật.”
Dư Tương không đồng ý: “Thủ đoạn này của cậu chỉ đơn giản là thô lỗ, hơn nữa tôi có nắm giữ động thái của Kỳ Thao, bây giờ anh ta rất bình thường, kẻ xâm nhập có đặc điểm gì khác không, cậu có thể cung cấp thêm một chút tin tức không?"
Tên nhóc này căn bản chỉ có chỉ hươu nói ngựa, nếu nó có thể cung cấp tin tức Kỳ Thao là kẻ xâm nhập thì thật kỳ quái.
Trường Phong: “… Tạm thời không có.”
“Cho nên là thôi, bình tĩnh một chút chớ nóng nảy.”
Trường Phong thở dài.
Dư Tương cũng lên án: “Tôi làm nhiệm vụ cho cậu, ngay cả hợp đồng lao động cậu cũng không cung cấp, bảo đảm cho tôi chỉ là lời hứa hẹn đơn phương của cậu, điều kiện của cậu như vậy cứ như là Chu Bái Bì[1], thật sự rất độc ác đó có biết không? Không chỉ mình cậu, bây giờ ngày nào Ninh Miễn cũng thúc giục tôi, các người phải cho tôi có cơ hội để thở nữa chứ.”
[1]Chu Bái Bì là một tay ác bá địa chủ trong truyện “Nửa đêm gà gáy” của tác giả Cao Ngọc Bá. Trong truyện, Chu Bái Bì vì muốn bóc lột người làm đã giả tiếng gà gáy vào nửa đêm để buộc họ phải rời giường sớm nai lưng ra lao động (trong khế ước bán thân có quy định: gà gáy là phải rời giường làm việc).
Trường Phong bỗng nhiên tỉnh táo: “Anh ta thúc giục cô cái gì?”
“Muốn biết liệu tôi có yêu anh ấy hay không.”
Trường Phong cẩn thận hỏi: “Vậy cô có yêu không?”
Dư Tương giơ hai ngón tay lên làm dấu x, bình tĩnh nói: “Không có.”
Mới là lạ.
Trường Phong suýt nữa đã buột miệng nói, may mắn không có, an ủi cô: “Cô đừng gấp, từ từ sẽ đến, bên phía Ninh Miễn có lẽ cô rất dễ đối phó.”
“Được thôi.”
Thật trùng hợp, khi về đến nhà lại đụng phải Kỳ Thao và mẹ Kỳ mới trở về, nên không thể không chào hỏi.
Mặt dây chuyền nóng lên, Trường Phong mới an phận lại thúc giục: “Nhiệm vụ! Nhiệm vụ!”
Dư Tương thầm nghĩ, nếu không phải sợ Ninh Miễn ở gần đây sắp trở về, thằng nhóc này mới hưng phấn thúc giục cô tiến hành nhiệm vụ như vậy. Nếu để Ninh Miễn nhìn thấy một màn như vậy, đêm nay nhất định lại sống không yên ổn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-478.html.]
“Bác, gần đây có khỏe không?”
Câu hỏi thật vô nghĩa, bởi vì người sáng suốt đều có thể nhìn ra vẻ mặt của mẹ Kỳ không tốt. Dư Tương miễn cưỡng thực hiện nhiệm vụ.
Mẹ Kỳ vừa thân thiện vừa bất lực nói: “Vẫn vậy thôi, người già hay bị bệnh.”
Bà ấy còn bị Kỳ Thao chọc tức muốn chết, không đến nửa năm đã đuổi mất hai đối tượng thì thôi đi, bây giờ còn định từ chức ở cửa hàng Bách Hóa, muốn vào Nam vất vả làm việc, công việc ổn định mà ai cũng thèm đỏ mắt, Kỳ Thao cứ muốn vứt bỏ như vậy, tương lai nhất định sẽ hối hận!
DTV
Dư Tương mỉm cười: “Gần đây đổi mùa, bác phải chú ý nhiều hơn.”
Xuân hạ đổi mùa chẳng có gì đáng phải chú ý.
Mẹ Kỳ không nghe ra sự có lệ của Dư Tương, nhưng Kỳ Thao có thể nghe ra, ánh mắt trầm xuống, không nói một lời.
Hai nhà bọn họ gần nhau, gặp nhau ở cửa lớn, cứ đi như vậy đến Đơn Nguyên Lâu mới có đường rẽ rồi tách ra, Dư Tương và mẹ Kỳ nói chuyện phiếm, đợi rất lâu cũng không thấy Ninh Miễn xuất hiện từ phía sau, cũng không định gọi Trường Phong kiểm tra khoảng cách của Ninh Miễn trong lúc đó.
Đi tới cửa Đơn Nguyên Lâu, Dư Tương ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ nhà mình, liếc mắt thì thấy Ninh Miễn đứng ở ban công, đang nhìn bọn họ, mỉm cười nhưng trong lòng lại mắng Trường Phong.
Thảo nào không thấy về, hóa ra là ở nhà.
Thị lực của Dư Tương rất tốt, Ninh Miễn nhìn từ xa, mặt không biểu cảm, nhưng ánh mắt lại không hề chuyển động mà nhìn chằm chằm cô.
“Bác, cháu về đến nhà rồi.”
“À được, cháu về đi.”
Dư Tương vui vẻ đi lên lầu, không quan tâm cái gì gọi là nhiệm vụ nữa, cô dám cá tên nhóc con Trường Phong này không thể nhận thức được chuyện gì đã xảy ra.
Mẹ Kỳ nhìn bóng lưng cô thuận miệng cảm thán: “Đứa bé này rất tốt, một đứa trẻ có tâm.”
Bởi vì không nghe thấy Kỳ Thao trả lời, mẹ Kỳ vô tình quay đầu nhìn anh ta, liếc mắt thấy anh ta đang thất thần, trong lòng bà ấy lộp bộp một tiếng, trong đầu chợt hiện ra một suy nghĩ không thể tưởng tượng nổi.
“Kỳ Thao...”
Kỳ Thao lấy lại tinh thần, nhìn sắc mặt xanh mét của bà ấy, theo bản năng phản bác: “Mẹ, mẹ đừng suy đoán lung tung.”
Cơ thể mẹ Kỳ lung lay, may được anh ta đỡ mới không ngã xuống, nỗi thất vọng ào vào trong tim, khó trách, khó trách.
Người ở trên ban công đứng đó nhìn hai mẹ con hồn bay phách lạc dần dần đi xa, nắm chặt cánh cửa sổ, rồi chậm rãi đóng lại. Một giây sau, phía sau truyền đến tiếng gõ cửa.