Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 474




Nhưng Ninh Miễn không chờ ông phân trần đã nắm vai đưa ông ra ngoài. Dù sao thì hai người cũng không thể đánh nhau trong phòng bệnh được nên đành phải đứng ngoài hành lang. Thế nhưng Ninh Miễn lại không hề nói lời nào. Dư Kiến Kỳ ủ rũ châm một điếu thuốc rồi đứt quãng nói mình không cố ý làm Lâm Bảo Chi phát bệnh.

"Đêm đã khuya rồi, vốn cũng không muốn gọi các con qua đây..."

"Cha, cha nói lời này là khách khí quá rồi. Dư Tương gả ra ngoài nhưng vẫn là con gái nhà hai người mà. Cha cũng có phải chỉ có mỗi một Dư Lộ là con gái ruột đâu. Không có đạo lý nào quy định cô ta có thể liên lạc với cha mẹ còn Dư Tương thì lại không thể qua đây báo hiếu cả."

Dư Kiến Kỳ suýt nữa bị một ngụm kháo làm cho sặc chết.

Ninh Miễn thì vẫn cười lịch sự như trước.

Trong phòng bệnh, Lâm Bảo Chi ăn cơm xong thì y tá tới điều chỉnh tốc độ truyền dịch. Lúc này Ninh Miễn mới tới gần phòng bệnh. Dư Kiến Kỳ do dự đi theo phía sau anh.

Lâm Bảo Chi không thèm nhìn ông dù chỉ một cái.

"Nói một chút xem chuyện hôm nay phải làm sao đây?"

Dư Kiến Kỳ nhíu mày: "Bà muốn nói cái gì trước mặt con cái?"

Dư Tương không chút do dự mà xòe tay: "Cha, con cũng không có tiền này, có phải cha cũng nên cho con một ít tiền không nhỉ? Con không cần nhiều đâu. Cha cho Dư Lộ bao nhiêu thì cho con và Dư Uy chừng đó là được rồi. Xử lý mọi chuyện cho công bằng, có phải không?"

Dư Uy nhướng mày lên nhưng không lên tiếng phản đối.

Lâm Bảo Chi nhăn mặt đầy giễu cợt, cũng đồng ý nói: "Đúng là nên cho. Dư Tương vẫn còn là sinh viên đấy, chỉ là kết hôn sớm mà thôi. Con bé còn chưa bao giờ xin người nhà một đồng nào. Chẳng phải ông bảo thương con cái à? Cho thì cho cho đều nhé."

"Còn cả Dư Uy cũng phải cho. Mấy năm nay thằng bé đưa tiền lương cho nhà mình không hề ít. Bây giờ thằng bé sắp phải kết hôn rồi. Dù sao cũng không thể để thằng bé tay trắng kết hôn được."

Sau lưng Dư Kiến Kỳ toát một tầng mồ hôi lạnh. Sao ông lại không rõ vì mình cho Dư Lộ tiền nên hai mẹ con nhà này mới làm ầm lên lạnh lòng chứ? Nhưng ông chỉ là không muốn Dư Lộ thua anh kém chị quá nhiều thôi mà. Chẳng lẽ như thế cũng là sai sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-474.html.]

DTV

Đối mặt với bàn tay đang vươn tới của Dư Tương, ông không thốt lên được lời nào, ấp úng mãi mới nói: "Đã nuôi các con đến lớn nhường này rồi, còn đòi tiền gì nữa chứ?"

Dư Tương nghiêng đầu: "Đầu tiên con phải thanh minh một chút. Từ khi con xuống nông thôn đến bây giờ cha không còn nuôi con nữa. Trước đó ấy hả? Là hai người sinh con ra, con không có sự lựa chọn. Nếu cha không nuôi con thì sẽ bị người ta đ.â.m cột sống đấy. Vả lại cha cũng nuôi Dư Lộ cơ mà. Đều là con cái nhà họ Dư, cha không thể nặng bên này nhẹ bên kia mà yêu cầu con quá cao được đúng không? Không thì cứ thế này, cha không thể cho con hai trăm đồng cũng được thôi. Sau này cha già con cũng mặc kệ không quan tâm nhé?"

Vẻ mặt DK trở nên nặng nề: "Cha có lương hưu, không cần con."

"Được đấy, đập tay ăn thề nhé. Cha thân là đàn ông đầu đội trời chân đạp đất chắc chắn nói rồi thì sẽ làm."

Dư Tương giơ tay tới nhưng Dư Kiến Kỳ không giơ tay lên. Cô bèn kéo tay Dư Kiến Kỳ lên đập tay với mình.

"Được rồi. Sau này có chuyện gì cha cứ đi tìm Lộ Lộ nhà cha đi nhé, đừng tìm con."

Cô nói xong cảm thấy cả người thoải mái hẳn ra.

Vẻ mặt Dư Kiến Kỳ lại tái nhợt đi. Bởi vì ông phát hiện ra Dư Tương không phải đang nói đùa. Ông vẫn luôn cho rằng Dư Tương là một người có tính tình ngang ngược nhưng mềm lòng. Ít nhất thì cũng là một người không hay so đo. Nhưng chỉ duy nhất với Dư Lộ là Dư Tương không hề nương tay chút nào. Thế nên ông mới không nhịn được mà giúp đỡ Dư Lộ nhiều hơn một chút. Thế nhưng nhìn tình hình hiện tại thì Dư Tương không nhận người cha là ông thật sao?

"Con..."

Dư Tương giả vờ như không thấy ông có lời muốn nói với mình. Trong nguyên văn, Lâm Bảo Chi thiên vị cô, hẳn là tâm trạng cũng không mấy với tâm trạng của Dư Kiến Kỳ lúc này. Cán cân trong lòng cha mẹ nằm ngoài tầm kiểm soát của con cái, thế nhưng Lâm Bảo Chi lại bình tĩnh với Dư Lộ. Lúc trước bà thiên vị Dư Tương là vì bất đắc dĩ, cuối cùng lại thất vọng buông tay. Còn dường như Dư Kiến Kỳ sẽ không cảm thấy thất vọng.

Bởi vậy nên Dư Tương không muốn sửa lại suy nghĩ của ông cho đúng nữa. Vừa tốn thời gian vừa mất công. Đối với Dư Kiến Kỳ mà nói thì kết cục của hai đứa con gái thế nào chẳng ảnh hưởng gì đến ông cả.

Vậy nên chính mình bày chuyện ra thì tự mình gánh vác hậu quả đi.

Ở đây có rất nhiều người nên mặt mũi của Dư Kiến Kỳ cũng không giữ nổi nữa. Ông cứ con con mãi chẳng nói được hết câu, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi thốt lên: "Sau này con đừng có mà hối hận."

"Cha cũng thế."