Lúc Lâm Bảo Chi phát hiện ra điều bất thường đã làm ầm lên với Dư Kiến Kỳ. Trong khoảng thời gian này bà thường xuyên mâu thuẫn với Hứa Kiến Kỳ nên cơn tức giận dồn nén trong lòng. Lần này lại ngã bệnh luôn.
"Mẹ đang ở bệnh viện nào vậy, bọn em lập tức qua ngay."
"Ở bệnh viện trung tâm."
Nhân lúc trời chưa tối, Dư Tương và Ninh Miễn đạp xe qua đó. Trước khi ra khỏi nhà, Ninh Miễn lại quay về phòng một lần nữa. Trước khi chạm tới sổ tiết kiệm, anh như nhớ tới chuyện gì đó, bèn quay người thử khai báo với Dư Tương: "Anh lấy chút tiền."
"... Anh lấy đi."
Ninh Miễn lại quay về phòng ngủ. Dư Tương không nhịn được phải bật cười.
Kế hoạch ban đầu là ra tay sau khi cuộc thi chấm dứt. Thế nhưng bây giờ cô mới có thành tích mà chuyện đã ập tới rồi. Lúc đi xuống cầu thang, Dư Tương siết chặt nắm đ.ấ.m vang lên tiếng răng rắc.
Ninh Miễn cẩn thận hỏi: "Em muốn đánh người à?"
Ra tay đánh Dư Kiến Kỳ hình như không tốt lắm thì phải? Vậy anh có nên hỗ trợ hay không đây?
Dư Tương hoạt động đầu một cái rồi nói với vẻ không chắc chắn: "Xem tình huống thế nào đã."
Khởi động làm ấm người trước rồi mới đào hố được chứ.
Từ nhà bọn họ tới bệnh viện trung tâm đi mất nửa tiếng đồng hồ. Lúc hai người tới khu nội trú thì vừa lúc gặp Lạc Hải Đường đi ra lấy nước. Cô ấy cũng sắp kết hôn với Dư Uy rồi nên lúc này xuất hiện ở bệnh viện cũng không có gì kỳ quái.
"Chị dâu, mẹ có sao không?"
Lạc Hải Đường cười rất vui vẻ: "Bà ấy rất tốt, vừa mới truyền xong một bình nước thôi. Bác sĩ bảo tâm trạng của bà ấy đã tốt hơn rất nhiều rồi."
Dư Tương thở phào nhẹ nhõm. Cô rón ra rón rén tiến vào phòng bệnh. Kết quả là Lâm Bảo Chi đang tỉnh, nhìn thấy cô đến thì nước mắt không kìm được mà rơi xuống lách tách.
"Con gái, sao con lại tới đây?"
Đôi mắt Dư Tương cũng cay cay. Cô đáp với vẻ đầy chính trực: "Chẳng phải con nghe nói mẹ đánh nhau với người ta nên tới giải quyết cho mẹ đây à. Dư Kiến Kỳ đâu rồi?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-473.html.]
Nước mắt của Lâm Bảo Chi ngừng ngay lập tức. Nhìn thấy Ninh Miễn đi theo phía sau, bà lại càng xấu hổ.
"Ông ấy mới đi ra đóng viện phí rồi. Hai con ăn cơm chưa?"
Cho dù là đang ở trong phòng bệnh cũng không thể thoát khỏi việc ân cần hỏi han ba bữa một ngày.
Dư Tương thấy tình cảnh này thì chắc chắn là Lâm Bảo Chi còn chưa ăn cơm. Cô bèn quay đầu ra hiệu cho Ninh Miễn bằng một ánh mắt. Anh vội vàng đi ra ngoài mua cơm.
Vì mối quan hệ giữa Dư Tương và Dư Lộ trở nên bế tắc mà giữa Lâm Bảo Chi và Dư Kiến Kỳ cũng càng ngày càng căng thẳng. Thường ngày cũng không phải Lâm Bảo Chi cố tình làm lơ Dư Kiến Kỳ mà là hai người vừa nói được hai câu đã khó tránh khỏi việc cãi cọ.
Vốn dĩ sau khi Hứa Chấn Uyên bị thương, Lâm Bảo Chi nhắm một mắt mở một mắt, chỉ cần Dư Lộ sống yên ổn với anh ta thì bà có thể so đo việc Dư Kiến Kỳ hỗ trợ của Dư Lộ. Thế nhưng Dư Kiến Kỳ lại im hơi lặng tiếng lấy sổ tiết kiệm trong nhà ra dùng. Việc này khiến Lâm Bảo Chi nhớ đến ngày trước khi Dư Lộ kết hôn, Dư Kiến Kỳ thà rằng phải đi vay tiền cũng muốn cho Dư Lộ nhiều của hồi môn hơn.
Lâm Bảo Chi cảm thấy ghen tị với con gái mình, nhưng thấy Dư Uy cũng sắp cưới đến nơi rồi, tiền trong sổ tiết kiệm được giữ lại để làm tiệc rượu chiêu đãi. Nhà họ Lạc không phải gia đình bình thường. Nếu nhà bọn họ không có tiền đãi tiệc thì việc cưới xin của Dư Uy phải làm sao bây giờ?
Vì một Dư Lộ mà phải bù đắp hai người vào đó sao? Không, chính xác mà nói thì là bốn người.
"Lúc ấy mẹ không kiềm chế được bản thân nữa!"
Lâm Bảo Chi không nghĩ ra vì sao Dư Lộ đã phạm nhiều sai lầm như vậy rồi mà Dư Kiến Kỳ vẫn coi cô ta như bảo bối.
Dư Uy đứng bên cạnh lắng nghe. Dư Tương cũng không phát ra tiếng. Dù đã biết trước tiền căn hậu quả nhưng hai người vẫn lựa chọn chờ Lâm Bảo Chi phát tiết xong. Bây giờ trong lòng Lâm Bảo Chi không thoải mái nên cần phải nói hết lời trong lòng ra. Cô ngoan ngoãn sắm vai người nghe là được rồi. Mãi đến khi Ninh Miễn mua cơm về.
"Mẹ, mẹ ăn chút cơm trước đi đã."
Lạc Hải Đường cũng đã đi rót nước ấm về sau đó vắt một chiếc khăn ấm cho Lâm Bảo Chi lau tay. Lâm Bảo Chi cảm động vô cùng, càng muốn đối xử tốt với con dâu tương lai hơn nhiều.
Cơm mới ăn được một nửa thì Dư Kiến Kỳ ủ rũ quay về. Còn chưa tiến vào cửa phòng bệnh, Dư Tương đã giơ ngón tay lên chỉ thẳng vào ông.
"Cha khoan hãy vào, để mẹ yên ổn ăn cho xong bữa cơm đã."
Dư Kiến Kỳ ngẩn ra.
Ninh Miễn tiến lên phía trước vỗ vỗ bả vai cha vợ: "Cha, hút thuốc trong phòng bệnh không tốt."
DTV
"Cha không..." Muốn hút thuốc.