Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 468




Sáng sớm hôm sau, Trường Phong vô cùng hoang mang hỏi cô tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì.

Dư Tương cực kỳ vô tội đáp: "Chỉ là không cẩn thận làm rớt sợi dây chuyền ấy mà. Bọn tôi đã nhanh chóng lấy ra, suýt nữa Ninh Miễn còn bị bỏng đấy."

"Thế Ninh Miễn không sao chứ?"

DTV

"Anh ấy không sao hết."

Trường Phong rất ngoan ngoãn không hỏi nhiều về chuyện này nữa. Bản thân cậu ta cũng không bị tổn thương gì. Chuyện chỉ là ngoài ý muốn mà thôi. Huống chi cậu ta cũng không sợ lửa. Thế là cậu ta lại đề cập đến chuyện xác nhận thân phận của Kỳ Thao.

"Phần thưởng nhiệm vụ này là gì thế? Hơn nữa, Trường Phong à, đã rất lâu rồi tôi không hỏi cậu về phần thưởng nhiệm vụ nữa, chỉ là trong thời gian tới tôi phải chuẩn bị ra nước ngoài rồi, có thể cần rất nhiều tiền. Vả lại cái việc điều tra Kỳ Thao này khiến tôi phải mạo hiểm rất lớn đấy."

Trường Phong khẽ cắn môi: "Tôi có thể thưởng cho cô. Cô muốn phương thuốc hay là..."

Dư Tương nói chắc như đinh đóng cột: "Hoàng kim nha. Tôi chỉ muốn hoàng kim thôi, ít hơn một trăm lượng thì thôi không làm."

"... Được."

Trong lòng Trường Phong đang rỉ máu.

"Còn một nhiệm vụ nữa."

"Cái gì?"

Trường Phong hít một hơi sâu: "Để Dư Lộ biết cô ta đã tìm nhầm người. Cô ta không thể tiếp tục quấn lấy Hứa Chấn Uyên nữa. Hứa Chấn Uyên chỉ là một người bình thường mà thôi. Dư Lộ tiếp tục dây dưa với anh ta sẽ chỉ ảnh hưởng đến số phận của anh ta."

Dư Tương sờ sờ cằm: "Chuyện này cũng rất khó đấy."

Trường Phong: "Tôi có thể thưởng cho cô thêm năm mươi lượng hoàng kim."

Dư Tương không hề bị lay chuyển: "Dư Lộ chỉ đáng chừng đó tiền thôi sao?"

Trường Phong: "Tám mươi lượng, không thể nhiều hơn.

"Xem ra lượng hoàng kim dự trữ của cậu cũng không ít nhỉ. Trước kia không muốn cho tôi rõ ràng là vì keo kiệt!"

Trường Phong: "..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-468.html.]

"Mà thôi, tôi không so đo với cậu đâu. Nhiệm vụ này tôi sẽ từ từ rồi làm, xếp nó ra sau cuộc thi đi. Bây giờ tôi đi học hay tan học đều phải học hết. Không còn tâm tư nào mà đi đối phó với bọn họ nữa."

Trường Phong cũng chỉ có thể đồng ý. Mặc dù cậu ta luôn cảm thấy Dư Tương đang qua loa quá lệ nhưng sau đó nghĩ lại thì bây giờ điều kiện của cô ưu việt như vậy rồi, có thể không còn để ý nhiều tới phần thưởng nhiệm vụ nữa. Cầm nhiều hoàng kim trong tay như thế đối với cô mà nói cũng không có nhiều tác dụng lắm, nhưng đối với Trường Phong thì lại là sự tồn tại của cắt da cắt thịt rồi.

Dư Tương nhận được phần thưởng nhiệm vụ rồi còn xác nhận lại một lần nữa: "Cậu sẽ không hại tôi chứ?"

Trường Phong đáp một cách chắc nịch: "Đương nhiên là không rồi."

"Được rồi, thế thì chúng ta hợp tác vui vẻ nhé."

Trường Phong thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Mười ngày liên tiếp sau đó, Dư Tương đều bận rộn với bài tập ở trường và ăn ăn ăn không ngừng nghỉ. Từ quả du đến hoa hòe, cô biến đổi đa dạng cách ăn, thuận tiện còn ở bên cạnh bà Ninh nữa. Con rùa nhỏ kia trải qua một khoảng thời gian dài quan tâm chăm sóc bây giờ đã tốt hơn rất nhiều rồi, đã được đưa tới chơi cùng Quyển Quyển như trước kia. Mà Quyển Quyển đã rất lâu rồi không nhìn thấy người bạn cũ này nên cũng rất nhớ. Lúc nhìn thấy rùa nhỏ, trông nó cực kỳ vui vẻ.

Quyển Quyển vui nên Dư Tương và Ninh Miễn cũng vui theo. Bọn họ đều ngóng trông rùa nhỏ có thể sống lâu thêm một chút.

"Thế mà nó vẫn không ghét bỏ Tròn Tròn chậm chạp."

Ninh Miễn buồn bã đáp: "Anh cũng có ghét bỏ em chậm chạp đâu."

Dư Tương quay phắt đầu lại trợn mắt nhìn anh: "Anh nói em là cái gì cơ?"

"... Anh không có ý nói em giống rùa. Chủ yếu là anh nói em chậm chạp thôi."

"Hừ, em chậm chỗ nào?"

Ninh Miễn chọt con rùa nhỏ đang động đậy chậm rì rì rồi nói: "Thật ra chính em đã biết rồi còn cố hỏi."

Anh không sợ việc không nhận được lời đáp lại từ cô. Bây giờ lại có thêm một người cực kỳ không biết điều cứ thỉnh thoảng lại xuất hiện đề cao cảm giác tồn tại trước mặt bọn họ. Dù đã biết rõ lập trường của Dư Tương đối với Kỳ Thao không khác anh là mấy nhưng trong lòng anh vẫn có cảm giác không chắc chắn lắm.

Dư Tương cụp mắt xuống. Công bằng mà nói thì nếu hai người đứng trên lập trường của nhau, với tính cách của cô có khi còn khó chịu hơn cả Ninh Miễn nữa.

Thế là cô đơn giản đổi một chủ đề khác nói tiếp.

"Có phải chỗ anh làm đang liên hệ với anh chuyện ra nước ngoài không?"

Ninh Miễn là mầm mống tốt của viện Thiết Kế. Nếu anh ra nước ngoài mạ thêm một lớp vàng thì con đường tương lai là rộng rãi vô tận. Dư Tương cũng biết sinh viên đại học Yến Thành cũng có suất được nhà nước cử ra nước ngoài du học, nhất là chuyên ngành máy tính vừa nổi lên kia.

Dư Tương vẫn giữ được thành tích cầm cờ đi trước như trước. Nếu nói du học thì không phải là cô không có hy vọng. Nếu trong thời gian đi học có thể học hỏi thêm được nhiều kiến thức mới thì cô nhất định sẽ tranh thủ một phen. Nhiều nhất là tháng giêng năm sau hoặc mùa thu năm sau là có thể biết kết quả rồi.