Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 453




Ninh Miễn vừa bước nhanh tới đã nhìn thấy cô nhíu mày một cách ngầm chịu đựng. Anh biết chắc rằng đầu gối của cô bị va đập mạnh rồi, bèn cùng Chu Cầm Vận một trái một phải đỡ lấy cô rồi cúi người giúp cô phủi sạch bụi đất trên quần.

"Có phải em ngã đập vào đầu gối rồi không?"

"Có một chút."

Ninh Miễn mím môi: "Từ từ thôi, chúng ta vào phòng khách ngồi trước đã."

Dư Tương lay lay đầu gối chân trái rồi dựa vào sự giúp đỡ của anh chầm chậm đi vào nhà.

Hai người đều không có việc gì nhưng mặt của Triệu Phương thì nóng bừng lên, hơn nữa còn phải đón nhận ánh mắt rất không thân thiện của mẹ chồng tương lai.

Bác gái cả nhà họ Ninh cũng không có ý định chịu đựng mà hỏi thẳng ra: "Triệu Phương, chị dâu cháu đang mang thai đấy. Sao vừa rồi cháu có thể đẩy con bé như vậy chứ? Nếu không có Tương Tương lỡ con bé xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì làm sao bây giờ?"

Trong lòng Triệu Phương càng hoảng hơn. Bây giờ bà ấy đã dùng cả họ cả tên để gọi cô ta rồi. Cô ta uất ức phản bác: "Bác gái, cháu không cố ý mà..."

Làm sao cô ta biết Phó Trân Trân vẫn còn muốn nôn chứ, lỡ may nôn lên người cô ta thì phải ghê tởm biết bao nhiêu. Quần áo trên người cô ta từ đầu đến cuối đều là đồ mới cả đấy.

Bác gái cả Ninh nhíu mày, cũng không hài lòng với người tới cùng con trai nhỏ của mình này. Ninh Hi và Ninh Miễn đều tìm được những người vợ tốt, ánh mắt của Ninh Triệt bị gì mà lại tìm sai người thế này?

Bà ấy nói với vẻ không vui: "Vừa rồi bác cũng nhìn thấy hết. Chẳng ai nói oan cho cháu cả. Thế nhưng nếu cháu không thích phụ nữ có thai thì không cần sáp tới gần là được mà."

Triệu Phương sửng sốt: "Bác gái, bác có ý gì vậy?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-453.html.]

Chẳng lẽ đứa nhỏ của Phó Trân Trân quý giá như vậy sao? Cô ta cũng đã nói không cố ý rồi còn gì, còn cảm thấy hối hận vừa rồi không nên tới gần như vậy nữa, nếu không Phó Trân Trân có ngã sấp xuống làm mất đứa nhỏ thì cũng chẳng liên quan gì tới cô ta.

Bác gái cả thấy dáng vẻ ngang bướng của cô ta thì chút yêu thích nhỏ nhoi trong lòng cũng phai nhạt, thế nhưng bà ấy vẫn giữ lễ phép nói: "Tốt xấu gì thì bác cũng là bề trên của cháu. Bác chỉ lo lắng cho cháu và Trân Trân thôi chứ cũng không có ý gì khác. Cháu là khách, vẫn nên quay về phòng khách ngồi thì hơn."

Bà ấy đã bắt đầu lo nghĩ đến việc có thể đổi đối tượng cho Ninh Triệt rồi. Triệu Phương này không hợp làm con dâu nhà bọn họ.

Trong lòng Triệu Phương nổi lên một nỗi lo sợ. Sau khi Ninh Triệt đi vào cô ta bèn nhỏ giọng nói: "Thật sự không phải em cố ý đâu. Em không hề đẩy Phó Trân Trân."

Vẻ mặt Ninh Triệt rất khó coi: "Đó là chị dâu cả, em tôn trọng chị ấy một chút."

DTV

"Các người, các người toàn bắt nạt tôi cả. Ninh Triệt, rốt cuộc ai mới là đối tượng của anh hả? Vì sao anh không đứng về phía tôi?"

"Triệu Phương, đây không phải là chỗ để cô có thể cố tình gây sự."

Trong lòng Triệu Phương tràn đầy cảm giác bị nhục nhã. Cô ta là khách quý của nhà họ Ninh, chẳng lẽ đây là thái độ muốn xin cưới của Ninh Triệt đấy à? Cô ta vô cùng căm giận, thở hồng hộc nói: "Các người đổ oan cho tôi, tôi đi khỏi đây là được chứ gì?"

Dù sao thì cô ta cũng chỉ là vô ý mà thôi. Đứa nhỏ của Phó Trân Trân bình yên vô sự, không ai có thể đổ trách nhiệm lên đầu cô ta được.

Vẻ mặt Ninh Triệt trở nên u ám: "Cô có thể đi."

Triệu Phương thấy vậy thì càng cảm thấy khó chịu. Cô ta xoay người đi thẳng ra ngoài, trong lòng lại nghĩ chắc chắn mẹ chồng tương lai sẽ bảo Ninh Triệt đi kéo cô ta trở lại thôi. Nhà họ Ninh và nhà cô ta kết hôn rất xứng vai xứng vế, chắc chắn là bọn họ sẽ không từ bỏ một mối hôn nhân tốt như thế này. Huống chi cô ta còn thích Ninh Triệt như vậy, Ninh Triệt cũng sẽ không thể bỏ mặc cô ta được.

Nhưng Ninh Triệt lại chỉ đứng tại chỗ nhìn Triệu Phương đi ra ngoài. Bước chân của Triệu Phương hơi dừng lại một chút, do dự nếu mình thật sự đi ra khỏi nhà họ Ninh rồi thì sẽ không còn đường quay lại nữa. Lúc cô ta đang cúi đầu suy tư thì nhìn thấy chỗ mặt đất cách chân mình không xa có một con rùa nhỏ đang chầm chậm đi tới. Cô ta nhận ra đây là con rùa mà Dư Tương nuôi nên không thèm khách khí nhấc chân đá một cái.

Con rùa nhỏ tròn tròn bị đá lật ngửa lên, chổng vó lên trời. Lúc này Triệu Phương mới cảm thấy nản lòng.