Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 442




Dư Uy ho nhẹ, kéo Dư Tương qua một bên, nói nhỏ: “Em đừng tức giận vì chuyện này. Mấy ngày nay Hải Đường không dám gặp em là vì chuyện này đấy. Khụ, lúc ăn tết anh qua nhà cô ấy, anh trai cô ấy là Lạc Hải Minh uống say, hai tụi anh đánh nhau, anh ta trách anh vì chuyện của Lộ Lộ.”

Anh ta cho rằng Dư Uy không bảo vệ được Dư Lộ, để cô ta phải đi tới Côn Xuyên.

Dư Uy không thể chối cãi, huống chi đó còn là anh vợ tương lai của mình. Đoạn đường một trăm bước anh ta đã đi được chín mươi chín bước, anh ta không thể để hôn sự bị ảnh hưởng bởi vì chuyện này được. Đánh nhau một trận với Lạc Hải Mình tốt xấu gì cũng l.à.m t.ì.n.h hình dịu lại.

Thế nên, Dư Uy cẩn thận nói: “Thật sự không phải là chuyện gì lớn cả.”

Nhưng nếu để Dư Tương biết, chắc chắn cô sẽ tức giận.

Dư Tương không biết phải nói gì, nên khen người ta trung thành quá đỗi? Hay là khen Dư Uy và Lạc Hải Đường xem trọng cô đây?

Cuối cùng cô thả tay ra: “Không liên quan tới em, anh vợ của anh đánh anh, em còn có thể làm gì đây? Nhưng nếu Lạc Hải Đường muốn hỗ trợ để đưa Dư Lộ trở về từ Côn Xuyên, đừng nói Lạc Hải Đường là chị dâu của em, ai cũng không làm gì được đâu.”

Tóm lại trong một câu, Lạc Hải Đường có thể dùng Dư Uy để khoe khoang sự mạnh mẽ của anh trai mình, nhưng nếu muốn dùng chuyện này tạo áp lực để giúp Dư Lộ, không có cửa đâu.

Dư Uy vò đầu: “Anh biết.

Cũng trách quan hệ giữa bọn họ quá phức tạp, nếu không cũng không đến mức phải khó xử như vậy.

Hai anh em nói chuyện lạnh nhạt, Lạc Hải Đường cũng thấp thỏm bất an, sợ Dư Tương giận chó đánh mèo lên anh trai mình, nhưng lại không có tư cách gì để khuyên Dư Tương đừng nóng giận, dù sao bây giờ cô ấy vẫn chưa được rước vào nhà cô.

Lạc Hải Đường do dự gọi: “Tương Tương…”

Dư Tương nhún vai: “Hai người không muốn để tôi thấy chắc là vì cha mẹ nói, nhưng bây giờ tôi thấy rồi cũng không sao. Dư Uy, anh nhớ lời em nói là được.”

Suy cho cùng, mạng lưới của Dư Lộ vẫn còn đó. Đến bây giờ Lạc Hải Minh mới ra mặt vì Dư Lộ, dù là vì say rượu cũng đã là chuyện dũng cảm nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Sau khi cô đi rồi, Lạc Hải Đường và Dư Uy đứng đối diện nhau không nói gì, cũng không biết cô có tức giận hay không.

Dư Tương thật sự không giận, nhưng khi về đến nhà vẫn kể lại chuyện này cho Ninh Miễn nghe. Lập trường của người khác không rõ ràng, nhưng chắc chắn người trong nhà này sẽ luôn đứng về phía cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-442.html.]

“Anh nói thử xem, qua một thời gian nữa, có phải mọi người sẽ quên những chuyện mà Dư Lộ đã làm? Thế là cô ta lại ngóc đầu lên không?”

Ninh Miễn nhíu mày, nói không chút nghĩ ngợi: “Không thể đâu, cô ta không có khả năng đó.”

Dù có thêm một Lạc Hải Minh, cũng chẳng thể thay đổi được gì.

Huống chi, “Hứa Chấn Uyên chịu đội cái mũ này sao?”

Ninh Miễn vẫn còn nhớ rõ lần đánh cờ vào ngày tết năm đó, trước khi biết bộ mặt thật của Dư Lộ, anh đánh giá Hứa Chấn Uyên rất cao, hai người là anh em cột chèo, sau này cũng có thể làm bạn. Sau đó xảy ra chuyện của Dư Lộ, thái độ của Hứa Chấn Uyên rất kỳ lạ, không che chở không thiên vị, rất kiên quyết đưa Dư Lộ về quê.

Nếu nói Hứa Chấn Uyên không tức giận là không đúng. Lần đánh cờ đó, anh phát hiện Hứa Chấn Uyên là người tàn nhẫn, lại không giỏi nhẫn nhịn, điều này rất không hợp với hoàn cảnh trưởng thành của anh ta.

Sau khi Dư Lộ trở về Côn Xuyên, anh ta vẫn giữ liên hệ với nhà họ Dư, đó cũng là sự kiên nhẫn lớn nhất của anh ta. Nếu Dư Lộ đã về Côn Xuyên mà anh ta không có thái độ gì với nhà họ Dư thì chẳng khác nào anh ta không kết hôn với Dư Lộ cả, một số người cấp trên lớn tuổi của anh ta rất thích chọn anh ta làm con rể.

Chọn Dư Lộ, hại nhiều hơn lợi, nhưng trước mắt, Hứa Chấn Uyên đang cưỡi trên lưng hổ, rất khó để đi xuống.

DTV

Dư Tương nhanh chóng lấy lại tinh thần, Ninh Miễn nói không sai, nếu Dư Lộ đang cố gắng lấy lòng Hứa Chấn Uyên, chắc chắn cô ta không dám đi theo người đàn ông khác trở về Yến Thành. Điều này có nghĩa là cô ta từ bỏ cuộc hôn nhân với Hứa Chấn Uyên.

Ninh Miễn vuốt ve hàng lông mày đang hơi nhăn lại của cô, bình tĩnh nói: “Dù sao thì không liên quan nhiều tới chúng ta, cứ chờ mà xem.”

Dư Tương đáp lời, quay đi quay lại đã quên mất chuyện này, có lẽ để Dư Lộ trở về quấy phá cũng không hẳn là chuyện xấu.

“Đúng rồi, anh thấy em mua sách giáo khoa, có chỗ nào không hiểu không? Anh có thể dạy em.”

Ninh Miễn không hỏi có phải cô muốn du học không, bây giờ còn quá sớm, khi nào đến lúc Dư Tương sẽ nói anh biết, điều anh có thể làm bây giờ là cố gắng giúp đỡ cô.

“Anh không hỏi em đang làm gì à?”

Ninh Miễn bình tĩnh xoa đầu cô: “Tạm thời không vội, khi nào em học tiếng Anh đàng hoàng rồi chúng ta lại bàn tiếp.”

Dư Tương đỡ trán, đúng thật là cô đã quên rất nhiều kiến thức tiếng Anh, bây giờ chỉ có thể xây dựng hình tượng nhân vật như một học sinh xuất sắc, học cái gì cũng nhanh.