Mẹ Kỳ vẫn còn đang kể những câu chuyện thú vị của con rùa, ví như vào mùa đông nó hay trốn ở dưới ván giường không chui ra, bọn họ còn không biết con rùa nhỏ có xảy ra chuyện gì hay không, sợ nó c.h.ế.t trong góc nào đó.
“Nó ở với nhà bác lâu như vậy, bác và cha thằng bé không nỡ g.i.ế.c nó, nhìn cũng chẳng có bao nhiêu thịt, haizz.”
Dư Tương âm thầm gãi gãi lòng bàn tay Ninh Miễn, ý bảo anh mau chóng kết thúc câu chuyện.
Ninh Miễn không phụ sự kỳ vọng của cô: “Ngày nào bác gái cũng chăm lo đủ thứ chắc mệt rồi, chi bằng chúng cháu…”
Mẹ Kỳ ngắt ngang lời anh nói: “Mệt cái gì mà mệt, mấy tháng trước bác phải ở nhà dưỡng bệnh, bây giờ có thể cử động rồi tất nhiên phải làm nhiều một chút, cháu nói có phải hay không?
Ninh Miễn cố gắng duy trì nụ cười.
Bọn họ không tìm được lý do để rời đi, ngồi được một lát thì Kỳ Thao trở về.
Mẹ Kỳ vui vẻ hỏi: “Thế nào, có đưa người ta về nhà không?”
Kỳ Thao rất ngạc nhiên khi nhìn thấy hai người họ ở trong nhà, anh ta im lặng không nói, mẹ Kỳ sốt ruột vỗ vai anh ta: “Con mau nói gì đi.”
Dư Tương nhân cơ hội nói: “Bác gái, hai người nói chuyện đi, chúng cháu còn có việc nên về trước nhé.”
Mẹ Kỳ không ngăn lại, cười khanh khách nói: “Hôm nào lại qua chơi đi, đừng có khách sáo như vậy.”
Hai người đi ra ngoài, cửa nhà họ Kỳ vẫn chưa đóng lại, nên nghe được mẹ Kỳ đang truy hỏi ấn tượng của Kỳ Thao với đối tượng xem mắt.
“Cô gái đó là do dượng cả của con giới thiệu, nếu con còn không thích nữa thì mẹ đây cũng mặc kệ con. Mẹ sẽ về quê, đỡ phải nhìn thấy con rồi lại phiền lòng.”
Kỳ Thao ngẩn người, không biết phải làm thế nào với người mẹ đang sốt ruột của mình: “Tụi con tìm hiểu trước đã.”
Mẹ Kỳ vui vẻ: “Được, con phải đối xử tốt với con gái nhà người ta. Mẹ chẳng mong cầu gì, chỉ mong hai đứa có kết quả tốt, đừng làm mẹ thất vọng.”
“Vâng.”
Ngoài cửa, Dư Tương nhìn Ninh Miễn, anh nhướng mày cười cười, hiển nhiên là thoải mái hơn trước.
Dư Tương thật sự không biết phải trị cái tính kỳ cục này của anh như thế nào, nhưng có lẽ Kỳ Thao sẽ không làm gì ảnh hưởng tới họ nữa. Về sau ai đi đường nấy, ai cũng khỏe mạnh là lựa chọn tốt nhất.
Không phải Ninh Miễn không biết cô đang nghĩ gì, nhưng là đàn ông, anh vẫn có thể hiểu được cảm xúc của Kỳ Thao. Đây là loại tình cảm bị đè nén, lại phải cố gắng không để ý tới, đương nhiên là không cam tâm mà đi tìm đối tượng khác, trong lòng anh cực kỳ chán ghét điều đó, nhưng không thể nói ra một cách rõ ràng.
Dư Tương của anh quá thông minh, không nên để chuyện này làm cô phiền lòng.
Đến khi lễ tết qua đi, cuộc sống đã quay lại nhịp điệu cũ, nhưng Dư Tương vẫn còn luyến tiếc bầu không khí may mắn và tưng bừng này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-440.html.]
Ninh Miễn gãi trúng chỗ ngứa: “Chẳng lẽ em còn muốn lì xì cho mấy đứa trẻ nhà khác à?”
“Vậy thôi quên đi.”
Sau khi khai giảng, Quyển Quyển được đưa về nhà của bà Ninh. Quyển Quyển không muốn rời xa con rùa Tròn Tròn, thế là cô đưa cả hai con một nhanh một chậm qua đó luôn. Nhà họ Ninh lớn hơn một chút, rùa nhỏ tới nơi ở mới rất thích đi lung tung, thỉnh thoảng chẳng ai tìm được nó đã đi đâu, lúc đó chỉ có Quyển Quyển mới tìm được rùa nhỏ.
DTV
“Tình cảm của hai đứa nó thật tốt.”
“Nhưng mà rùa nhỏ ăn không ngon, không biết có phải vì thời tiết hay không?”
Rùa nhỏ không bình thường, nhưng lúc này không biết phải tìm bác sĩ thú y ở đâu, Dư Tương tìm đọc một vài cuốn sách về động vật, nhưng dù sao thì cô cũng chỉ là một người bình thường.
Hỏi Trường Phong, Trường Phong lại chẳng biết gì cả.
“Có phải cậu cố tình không nói tình trạng của Tròn Tròn không, cậu muốn nó c.h.ế.t chứ gì?”
Trường Phong vội vàng phủ nhận: “Không phải mà.”
Dư Tương không tin: “Chắc chắn là cậu đang giấu diếm gì đó, thôi, tôi không cần cậu nữa, tôi sẽ đi tìm một người có hiểu biết về rùa.”
Trường Phong do dự hỏi: “Cô không đi tìm Kỳ Thao đấy chứ?”
“Tôi tìm anh ta làm gì?”
Rùa nhỏ đâu có quan hệ gì với Kỳ Thao đâu.
Trường Phong: “Nhà anh ta có nuôi một con rùa còn gì.”
Dư Tương hiểu ra, sau đó bình thản nói: “Thôi đi, để tôi về nhìn xem tình trạng của con rùa thế nào, có thể là do bị chấn thương khi còn nhỏ.”
Trường Phong chần chừ ừ một tiếng: “Đúng vậy, cô nói không sai, Ninh Miễn không thích cô tiếp xúc nhiều với Kỳ Thao, vẫn là thôi đi.”
“Gì, cậu đang nói xấu Ninh Miễn đấy à?”
Dùng phép khích tướng chăng?
Trường Phong: “Không phải, tôi chỉ nói sự thật thôi. Bây giờ quan hệ giữa hai người đang rất tốt, nhất định không thể bị phá hoại, anh ta rất thích cô, tôi cảm thấy cô nên quý trọng.”
Dường như Dư Tương không quan tâm lắm, cô nhún vai nói: “Vậy thì tốt rồi, tạm thời cứ như vậy đi.”
Quả nhiên là Trường Phong không nói gì nữa, có lẽ là sợ làm lộ điều gì đó chăng?