Cô nhắm mắt lại bắt đầu chìm vào giấc ngủ, để mặc sợi dây chuyền nằm ở một nơi sáng sủa trong phòng, mãi đến khi Ninh Miễn chuẩn bị xong bữa sáng tới gọi cô rời giường.
Anh quỳ một đầu gối lên giường rồi nghiêng người qua, cách một lớp chăn nhẹ nhàng lay lay cô: "Bây giờ em không đói bụng nữa à? Nhanh rời giường đi!"
Nói xong, anh đi qua bên kia giường mở rèm cửa ra để ánh nắng sớm chiếu vào phòng. Ninh Miễn vô tình nhìn thấy sợi dây chuyền, bèn xoay người nhặt lên.
"Chẳng phải em xem sợi dây chuyền này như của báu à? Sao lại ném nó xuống đất thế này?"
Dư Tương nằm nghiêng trên giường bày ra dáng vẻ quyến rũ: "Lúc nãy em ném chơi ai ngờ không cẩn thận làm rơi xuống đất."
Lực chú ý của Ninh Miễn nhanh chóng thay đổi. Anh ngồi xuống bên phần giường của cô rồi nắm tay cô lên nặn nặn.
"Có phải em muốn anh mặc quần áo cho em đã rồi mới chịu đứng lên không?"
"Em không muốn dậy, chân mềm rồi."
Ninh Miễn khó tránh khỏi áy náy. Anh kéo cô ngồi dậy rồi cầm một cái áo khoác lông mỏng tới muốn mặc cho cô thật. Trên thực tế thì tối hôm qua cũng là anh giúp cô mặc quần áo vào.
Dư Tương ngoan ngoãn nâng tay lên, chìa tay ra, sau khi mặc áo lông vào còn ra hiệu cho anh lấy tóc đang bị kẹt trong áo ra nữa. Anh dùng sức hơi mạnh kéo căng da đầu cô nên cô lại thở phì phì: "Anh nhẹ chút đi!"
"Anh biết rồi."
Ninh Miễn rất hưởng thụ cảm giác giúp cô làm tất cả mọi thứ.
"Có phải trước đây anh rất hay chơi búp bê không?"
"Không hề. Anh cảm thấy mấy con búp bê kia rất xấu, còn rất..."
"Kinh khủng hả?"
Ninh Miễn gật đầu.
Mặc quần áo, xỏ đôi dép ngay ngắn được đặt bên giường, Dư Tương bò xuống duỗi thắt lưng một cái, cuối cùng cũng chính thức tỉnh táo: "Cảm ơn anh Ninh Miễn nhé!"
Ninh Miễn nhướng mày: "Đây là cho anh ăn kẹo đấy à?"
Bởi vì chưa đáp lại anh được nên đối xử với anh rất tốt, còn làm nũng để anh vui vẻ.
"Chẳng phải anh bảo chỉ thích em gọi như vậy thôi à? Em hiểu mà."
"Hừ."
Ninh Miễn kiềm chế cảm giác muốn đi qua nhìn cô đánh răng rồi xoay người quay về phòng bếp mang đồ ăn sáng lên bàn. Thật ra thì bọn họ đã kết hôn rồi, đang trải qua cuộc sống vợ chồng rất bình thường, thậm chí có thể nói là ngọt ngào khiến anh hoàn toàn có thể đắm chìm trong đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-430.html.]
DTV
Nhưng sao anh có thể cam lòng được chứ?
Anh đã trao cho cô cả con tim thì nhất định cũng phải nhận về được trái tim của cô mới được.
Trên bàn cơm vẫn còn dư bánh xốp táo đỏ mà Dư Tương làm mấy hôm trước. Ninh Miễn rất thích ăn món này nên phần lớn đều do anh giải quyết hết. Dư Tương thì lại hết sức tập sức ăn khoai nhỏ chấm đường. Cả bữa sáng đều vô cùng ngọt ngào.
Sau khi ăn xong, Dư Tương hỏi với vẻ không chắc chắn lắm: "Chúng ta không tới tiễn ông bà ngoại thật à?"
"Ừ, không tới."
"À, được rồi."
Ninh Miễn vừa rất tôn trọng vừa rất hiếu thảo với ông bà. Điều này có thể nhìn ra từ cách anh đối xử với bà Ninh. Chu Cầm Vận cũng có thể hiểu được phần nào cơn tức giận của anh. Anh chỉ hoàn toàn là đang chán ghét cuộc sống mà Chu Tư Tề tính toán muốn sắp đặt cho anh mà thôi, cảm nhận được khoảng cách rõ ràng.
Cứ việc đã hiểu rõ điều này nhưng Dư Tương vẫn muốn xác nhận lại một lần nữa: "Có phải anh rất khó chịu khi người khác muốn nhúng tay vào cuộc sống của mình không?"
"Đúng thế."
"Vậy em thì sao?"
"Anh thích em sắp xếp cuộc sống cho anh."
Từ quần áo đến ăn uống đều có thể. Ngược lại, anh cũng bằng lòng lên kế hoạch cho Dư Tương, nếu cô không chê gu thẩm mỹ của anh là đồ vứt đi.
Dư Tương không hỏi sâu hơn nữa vì cô đang chột dạ.
Đến giữa trưa, Chu Cầm Vân tiễn cha mẹ mình về truyền đạt lại thái độ của người nhà họ Chu. Sau khi trở về Thượng Hải, bọn họ sẽ giải thích rõ ràng mọi chuyện với cha mẹ của Lư Phỉ Phỉ và đưa người về nhà an toàn, tránh việc hiểu nhầm lẫn nhau. Về phần Chu Tư Tề thì bị ông cụ Chu hung hăng dạy dỗ cho một trận. Một người đã kết hôn rồi như anh ta vẫn còn bị phạt úp mặt vào tường kiểm điểm.
"Nếu không phải vì không kịp thời gian thì ông ngoại con đã tới gặp mặt con để giải thích rồi."
Cháu hư là lỗi của ông.
"Kế hoạch của Chu Tư Tề đã thất bại. Nó có muốn mượn nhà họ Lư để làm ra chuyện gì cũng không thể nào làm được nữa rồi."
Chu Cầm Vận hoàn toàn đứng về phía con trai mình.
Bọn họ vừa mới cúp điện thoại của Chu Cầm Vận xong, Chu Tư Vi đã gọi điện tới. Cô ấy vừa mới biết có chuyện gì đã xảy ra, hoàn toàn không ngờ rằng lời mà mình nói chơi chơi lại tạo thành phiền phức cho hai người bọn họ.
"Tương Tương, chị thật sự không có ý gì đâu. Chị chỉ muốn nói rõ ra để Lư Phỉ Phỉ kia hết hy vọng mà thôi."
Dù sao thì cô ấy cũng chưa từng thấy Ninh Miễn đối xử với một cô gái nào khác tốt như với Dư Tương. Thế nên lời nói của cô ấy hoàn toàn là về tình yêu mặn nồng suôn sẻ của hai người. Người bình thường nghe xong chắc chắn sẽ chùn bước, có cô gái nào lại không có tâm lý mất mặt đâu chứ?
Nhưng mà Chu Tư Vi không ngờ rằng Lư Phỉ Phỉ lại không có thật, hơn nữa lối suy nghĩ của cô ta còn khác hẳn với người thường.