Lư Phỉ Phỉ căng thẳng nhìn sang Chu Tư Tề cho đến khi anh ta gật đầu chắc chắn thì mới thở phào một hơi, nhưng rất nhanh lại lo lắng: “Anh Tư Tề à, anh Ninh Miễn sẽ không tức giận chứ?”
Chu Tư Tề đưa tay lên búng vào trán cô ta, nhẹ nhàng nói: “Tại sao cậu ta phải tức giận, một người anh họ như anh không mời được cậu ta ra ngoài ăn bữa cơm hay sao?”
DTV
“Vậy thì tốt, em sợ anh ấy biết em có ở đó sẽ không muốn đến.”
“Sợ gì chứ, cũng đâu phải là chuyện xấu gì, là do anh mời cậu ta mà.”
Trong đầu Chu Tư Tề vẫn chưa xóa được câu hỏi thờ ơ kia của Dư Tương, mặc dù anh ta rất sợ sau khi Ninh Miễn biết được sự thật thì sẽ tức giận nhưng rất nhanh đã thuyết phục bản thân, người có mặt ở đó đều là thân thích, họ không thân với Dư Tương nên không cho cô đến cũng không có gì cả.
Anh ta nghe không quen người ta khen Dư Tương là sinh viên đại học thi lên, Đại học Công nông binh thì sao, cũng đâu kém cô chỗ nào đâu? Nhưng Dư Tương lại không tôn trọng anh ta gì cả, thêm nữa anh ta giúp Lư Phỉ Phỉ chuyện này, qua một thời gian nữa về Thượng Hải thì hai người họ có thể trao đổi tài nguyên, nhờ nhà họ Lư giúp đỡ.
Cuối cùng chỉ cần Ninh Miễn không có suy nghĩ gì thì Lư Phỉ Phỉ không ảnh hưởng gì đến họ cả, nhưng nếu như Ninh Miễn cũng có ý thì bây giờ không phải là cơ hội tuyệt vời sao?
Thuyết phục mình xong Chu Tư Tề lập tức hao tâm tổn trí sắp xếp chuyện tụ tập.
Lư Phỉ Phỉ nắm bàn tay lại thành nắm đấm, cô ta cứ cảm thấy giữa Ninh Miễn và Dư Tương không giống người bình thường nhưng lại không nói rõ được rốt cuộc là nguyên nhân gì, trực giác của phụ nữ nói cho cô ta biết hai người này không phải đôi vợ chồng bình thường, cô ta không muốn phá hoại hai người họ, chỉ muốn nhanh chóng về nhà, muốn gặp Ninh Miễn lần cuối rồi dứt khoát buông tay.
Đến ngày thứ hai thì hội nghị kết thúc, đồng nghiệp trong đơn vị của Lư Phỉ Phỉ đến viện Thiết Kế tham quan, bởi vì không ủng hộ sự xa hoa và lãng phí nên viện Thiết Kế không nhận tiếp đãi khách, lúc rời khỏi Lư Phỉ Phỉ và đồng nghiệp tách nhau ra, cô ta im lặng đứng đợi ở viện Thiết Kế.
Lúc Ninh Miễn đẩy xe đạp ra thì ánh mắt Lư Phỉ Phỉ sáng lên, tìm thời cơ thích hợp cản anh lại.
“Anh Ninh Miễn.”
“Sao cô lại ở đây?”
Lư Phỉ Phỉ nắm chặt lấy chiếc túi trong tay mình: “Lúc nãy nhiều người quá nên không tiện nói chuyện, em muốn đến chào anh một tiếng, ngày mai em phải quay về rồi.”
Ninh Miễn gật đầu: “Đi đường bình an.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-424.html.]
Lư Phỉ Phỉ trợn tròn mắt nhìn anh, nhưng nhìn mãi vẫn không đợi được câu thứ hai.
Như vậy là xong rồi sao?
“Anh Ninh Miễn, anh đang muốn đi đâu vậy?”
“Ra ngoài làm chút việc.”
Lư Phỉ Phỉ cắn răng: “Anh Ninh Miễn, gần đây có trạm chờ xe buýt nào không, em phải về gặp bà Chu nhưng bây giờ lại không tìm được đường về nhà rồi.”
Chắc cũng phải mở miệng nói muốn đưa cô về nhà chứ nhỉ?
Đến Yến Thành thấy hai vợ chồng anh như vậy, Lư Phỉ Phỉ không thể không thừa nhận là có thể do kiếp này không có duyên, còn lý do mà cô đứng đợi ở đây trong cơn gió lạnh thế này là chỉ vì hy vọng hoàn thành được ước mơ của mình, ngồi sau xe của Ninh Miễn để anh đưa cô ta đi một vòng.
Lúc còn nhỏ Ninh Miễn không thích quan tâm người khác nhưng lại dịu dàng lễ phép, cứ như các thân sĩ* trong câu chuyện cổ tích nước ngoài, khoảng thời gian yên bình của hai người họ khi đọc sách chung một phòng sách là thứ cả đời này cô ta mãi mãi không muốn quên đi, nếu như không phải trời xui đất khiến thì cô ta cũng sẽ không bỏ lỡ nhiều đến vậy, nay cô muốn có được vị thân sĩ cao lớn kia một lần nữa.
(*) Thân sĩ: là tầng lớp ưu tú nắm địa vị đặc ân thông qua việc đỗ đạt khoa cử, thứ giúp họ có đủ điều kiện để trở thành quan chức nhà nước.
Cũng là cơ hội duy nhất mà cô ta có dũng khí để bày tỏ.
Ninh Miễn nhìn tứ phía, chỉ vào con đường đối diện viện Thiết Kế: “Nơi đó đấy, ở đó có hai chuyến xe có thể đến nhà Chu Tư Vi.”
Hy vọng trong mắt Lư Phỉ Phỉ bị dập tắt từng chút một, cô ta cúi đầu xuống tránh để nước mắt rơi ra ngoài, nhỏ giọng nói: “Được, em về trước đây.”
“Ừm.”
Ninh Miễn leo lên xe, chạy về hướng nhà mình, hội nghị hoàn thành rồi nên cũng không còn gì phải làm cả, bây giờ cách thời gian ăn tối vẫn còn sớm, anh muốn đến chợ xem thử có cá tươi không, anh từng nghe Dư Tương lải nhải rằng muốn ăn cá hấp, phải mua chút đồ ngon để dỗ cô vui lên mới được.
Ninh Miễn mua được hai con cá ở chợ rất thuận lợi, anh treo cá lên xe, lúc về đến nhà thì thả nó vào trong nước, vẫn còn sống.