Cô gái ấy ăn mặc quê mùa, mặt lạnh đến mức đỏ bừng nhưng vẫn có thể nhìn ra cô ấy rất xinh đẹp, cô ấy bế đứa bé nước mắt nước mũi chảy dài nói rõ nguyên nhân, cô ấy là một cô gái nông thôn quen biết với Từ Kiến Quốc lúc cậu ta chen hàng dưới quê, sau khi hai người kết hôn thì Từ Kiến Quốc có cơ hội trở về thành phố, cậu ta bàn bạc với với cô gái rằng sau khi về thành phố rồi sẽ đón họ về nhà, nhưng Từ Kiến Quốc lại không làm như lời đã hứa, về thành phố lại thi lên đại học, đến Yến Thành học tập, cô gái kia lại nghị lực bất phàm, trực tiếp chạy qua đầy tìm cậu ta.
“Tôi nói cho anh biết Từ Kiến Quốc, chỉ cần có chúng tôi ở đây thì anh đừng mong cưới người khác, chúng tôi sống không tốt thì anh cũng đừng mong yên ổn!”
Lời nói của cô ấy rất có khí phách.
Bạn cùng lớp đều biết Từ Kiến Quốc đã có đối tượng cùng trường, cô gái này đích thực đang uy h.i.ế.p cậu ta.
DTV
Sắc mặt Từ Kiến Quốc trắng bệch, lúng túng bàn bạc gì đó với cô gái kia, ngay cả giáo sư cũng không đứng yên được nữa ra mặt giải hòa.
Đám người vây xem náo nhiệt càng ngày càng nhiều, Dư Tương chen ra khỏi đám đông đi thẳng đến căn tin.
Lúc này Trường Phong đột nhiên online: “Cô không lo là Lư Phỉ Phỉ kia làm bậy sao?”
Ở trong dây chuyền nhưng nó cũng có thể cảm ứng được bên ngoài đang xảy ra chuyện gì, tinh thần nhiều chuyện bừng lên, còn gần đây Ninh Miễn đang tham gia cuộc hội nghị quan trọng nên chắc chắn sẽ chạm mặt Lư Phỉ Phỉ, họ đều biết Lư Phỉ Phỉ có tình cảm với Ninh Miễn, còn anh họ Chu Tư Tề kia lại nhiều lần ủng hộ.
Dư Tương hỏi ngược lại: “Không phải cậu rất tin tưởng vào nhân phẩm của Ninh Miễn sao? Còn thấy tôi hoa tàn ít bướm bị người ta vứt bỏ nữa mà?”
Trường Phong: “Cũng không đến mức như vậy.”
Gần đây nó thường xuyên bị Dư Tương giận dỗi nên đã quen rồi.
“Thật sự cô không lo lắng chút nào sao?”
Dư Tương chau mày: “Cậu cảm thấy nếu có những chuyện tương tự như vậy xảy ra xung quanh tôi thì tôi phải thu cuộc sống mình lại rồi lo được lo mất sao?”
Trường Phong nản lòng, buồn bã hỏi: “Dư Tương, tôi thấy cô đang né tránh vấn đề của tôi, Ninh Miễn là chồng cô, bây giờ đang có một cô gái khác thèm muốn anh ta, cô lại không căng thẳng gì cả, có phải cô căn bản không thích anh ta không?”
Khoảng thời gian này giữa Dư Tương và Ninh Miễn có một số khó khăn nhỏ, nhưng nói theo nguyên tắc thì là do tuần trăng mật hiếm có tính từ khi họ quen biết nhau, sự ăn ý và tình cảm đều được nâng lên, nhưng kể từ lúc Ninh Miễn tỏ tình thì Dư Tương lại không hề cảm động chút nào, quả thực như vậy không hợp với lẽ thường.
Dư Tương im lặng, bữa cơm không còn ngon miệng nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-422.html.]
“Trường Phong, cậu hỏi tôi có thích anh ấy không có ý nghĩa gì sao? Hai chúng tôi bắt đầu bằng kế hoạch đã được vạch sẵn, tôi công nhận Ninh Miễn là một đối tượng rất tốt, có thích hay không không quan trọng, ít nhất bây giờ chúng tôi ở với nhau rất thoải mái.”
Trường Phong: “Cho nên là?”
Dư Tương nhún vai: “Tôi không biết vận mệnh tương lai của mình sẽ thế nào, nếu như sau khi giúp cậu hoàn thành hết nhiệm vụ thì tôi sẽ theo đuổi cuộc sống của riêng mình, các thứ như tình yêu đều xếp sau chuyện này.”
Tâm trạng Trường Phong phức tạp nghẹn ngào: “Cô đúng là người kỳ lạ, tôi không biết cô đang kiên trì điều gì nữa.”
“Ưm, có thể thời cơ chưa đến, nói không chừng cậu cũng có kỳ duyên thì sao.”
Trường Phong không nói gì nữa.
Trò cười của cô gái kia và Từ Kiến Quốc truyền khắp trường, lúc bắt đầu mọi người rất quan tâm đến tiến độ nhưng về sau thì phát hiện cô ấy bị Từ Kiến Quốc uy hiếp, lúc phản kháng không được nữa lại bắt đầu than thở rằng mối hôn sự này lúc bắt đầu đã là một sai lầm.
“Hai người họ không giống một đôi vợ chồng có thể đi với nhau lâu dài, nếu như Từ Kiến Quốc không phải Tri Thanh thì cả đời họ cũng không quen biết nhau.”
Nói thẳng ra thì họ không phải là người cùng một thế giới, cũng không phải là người cùng một tầng mây với nhau.
Vốn dĩ Dư Tương còn cho rằng đa số các cô gái sẽ đồng tình với cô gái đưa theo đứa bé kia, nhưng vào buổi chiều lúc đang giảng đề cho Vương Hiểu Liên thì cô ấy lại tiếc nuối thay cho Từ Kiến Quốc.
“Bị loại người như vậy quấn lấy thì không biết sau này cậu ta làm sao bước tiếp được nữa, nghe nói lãnh đạo của trường đã bắt đầu hỏi đến chuyện này rồi.”
“Cho nên cậu thấy Từ Kiến Quốc rất đáng thương sao?”
“Hơi thôi, lúc đó thân bất do kỷ mà, bây giờ tiền đồ xán lạn, còn cô gái kia rõ ràng có cách hay hơn để giải quyết chuyện này nhưng cứ nhất quyết đến trường làm ầm lên, vốn dĩ không suy nghĩ cho Từ Kiến Quốc, cậu nói có đúng không?”
Dư Tương chỉ cười, không nói tiếp chủ đề này nữa.
Sau khi tan trường về đến nhà thì nói vài câu với Ninh Miễn về chuyện này.
“Anh thấy thế nào?”
Ninh Miễn trả lời một cách tùy tiện: “Còn có thể sao nữa, nếu họ tiếp tục làm ầm lên như vậy thì chắc chắn hai bên đều bị tổn thương, nói không chừng còn có người vì chuyện lần này mà ghi hận trong lòng, trừ phi bên mạnh có thể nắm được điểm yếu của bên còn lại.”