Khương Duệ Quân nóng lòng muốn thử: “Anh nói xem, chúng ta có nên tới nhà của tổ trưởng nhà máy Trương quậy động phòng không?”
Ninh Miễn nhíu mày, kéo Dư Tương đi: “Đi thôi, chúng ta về nhà thôi.”
Anh sợ Dư Tương mà ở cạnh Khương Duệ Quân trong thời gian dài sẽ bị dạy hư mất. Bây giờ Dư Tương đã có cách đối phó với anh rồi, không biết còn có thể học được chiêu kỳ lạ nào nữa.
“Này, sao hai người trốn nhanh quá vậy?”
Dư Tương chỉ kịp quay đầu nhìn một cái, cô cũng chẳng hiểu gì giống Khương Duệ Quân đang đứng tại chỗ.
Sau khi về nhà, lúc chỉ còn hai người bọn họ, trong tai không còn tiếng ồn ào nữa. Dư Tương ngồi lên ghế sô pha, bắt đầu bận rộn, đôi bao tay mà cô hứa với Ninh Miễn mới chỉ làm được một nửa, bây giờ cô phải đẩy nhanh tốc độ.
“Cuối cùng là có chuyện gì vậy?”
Ninh Miễn ngồi ở bên cạnh cô, cơ thể hai người dựa sát vào nhau, chân cũng kề sát, anh nghe cô hỏi xong cũng không trả lời, chỉ ngây ngẩn dựa vào sô pha.
Sau đó kể lại câu chuyện ‘xấu xa" của Khương Duệ Quân.
Dư Tương ngạc nhiên: “Sao cô gái đó lại hấp tấp như vậy?”
Thế mà lại thích Khương Duệ Quân, không phải lúc đầu lạnh lùng như vậy là vì thấy vết xe đổ của cậu ta hay sao?
Ninh Miễn nghe thấy cô nói vậy thì đè tâm tư trong lòng xuống, thề thốt: “Em đừng để ý mấy lời của Lư Phỉ Phỉ, anh chỉ đồng ý trả lời vài câu hỏi của cô ta thôi, ngoài ra chẳng đồng ý cái gì cả.”
May mà không làm theo ý xấu của Khương Duệ Quân, nếu không rất có thể Dư Tương sẽ bỏ chạy, không thèm quan tâm tới anh nữa, vậy thì tất cả cố gắng đều đổ sông đổ biển.
Tâm trạng của Dư Tương bỗng tốt hơn một chút, sợi len vừa rồi đan còn không thuận tay bây giờ đã thành thục hơn nhiều.
“Ừm, vậy là được rồi, em không thích phải đón tiếp quá nhiều khách.”
Ninh Miễn mỉm cười, rũ mắt nhìn cô đan găng tay.
“Đúng rồi, lúc chặn cửa anh đã nói gì với em vậy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-421.html.]
Ninh Miễn sờ mũi: “Anh thấy bây giờ anh không thể nói cho em được.”
Sau khi ngày nghỉ qua đi Ninh Miễn đi làm lại, nghe nói năm nay Yến Thành có một cuộc hội nghị của ngành kiến trúc rất quan trọng.
Dư Tương đến trường học, trong tiết chuyên ngành của buổi sáng đầu óc cô cứ đang treo lơ lửng trên mây, sau khi tan học thì bụng cô bắt đầu réo lên, cứ như đến thời kỳ trưởng thành bị chậm vậy, trừ việc học ra thì điều quan trọng nhất mỗi ngày chính là suy nghĩ xem ba bữa nên ăn gì.
Lúc dọn dẹp sách vở bạn cùng bàn Vương Hiểu Liên oán trách: “Tiết học hôm nay khó hiểu quá đi, Dư Tương cậu nghe hiểu không?”
DTV
Cô ấy hỏi xong thì cảm thấy câu nói này rất dư thừa, Dư Tương đã đứng đầu hai năm liên tiếp, là học sinh mà các thầy cô giáo sư thương yêu nhất, trả lời các vấn đề trên lớp rất trôi chảy, làm sao có thể nghe không hiểu được chứ?
“Bình thường thôi, hơi không hiểu lắm, tớ định về nhà đọc lại lần nữa.”
Dư Tương không hề nói dối để ứng phó việc nghe không hiểu.
Vương Hiểu Liên hơi ngưỡng mộ, bàn tay đang cầm sách khựng lại, cô ấy muốn hỏi thêm một vấn đề nhưng rõ ràng Dư Tương đang vội tan học, bình thường Dư Tương rất thích giúp đỡ người khác, hỏi vấn đề gì cũng sẽ giải đáp hết, sau khi cô ấy do dự một lúc thì nhẹ giọng hỏi: “Dư Tương à, chiều nay tớ có một vấn đề muốn hỏi cậu được không?”
Cô ấy sợ hỏi nhiều thì Dư Tương sẽ chê phiền.
“Được thôi.”
Vương Hiểu Liên thở phào, cô ấy muốn hẹn cô đến căn tin, bạn học trong lớp ai nấy cũng đang thu dọn, chỉ có một số ít đã về mất, bên ngoài hành lang cũng không ít người, ồn ào hơn bình thường nhiều.
“Từ Kiến Quốc c.h.ế.t tiệt kia, anh ra đây cho tôi, chúng ta tìm thầy cô giáo để phân xử!”
Chuyên ngành máy tính có một người tên Từ Kiến Quốc, mọi người không hẹn nhau nhìn về phía cậu ta.
Từ Kiến Quốc hào hoa phong nhã nâng kính lên, cậu ta hơi bối rối: “Không phải tôi, mọi người nhìn tôi làm gì?”
Nói thì chậm nhưng đến thì nhanh, tiếng thét chói tai của cô gái vọng đến cửa lớp, trên tay bế một đứa bé đang khóc ầm ĩ, cô gái ấy đi thẳng về phía Từ Kiến Quốc.
“Anh nói rõ cho tôi, đã nói với nhau rằng lên đại học rồi sẽ kết hôn với tôi, nhưng đến bây giờ vẫn không chịu kết hôn, có phải anh muốn đá tôi không?”
Bạn học trong lớp ồ lên, đang làm bài tập hay đang ăn cơm gì cũng dừng tay lại hết, ai nấy cùng tò xem thử, giáo sư trên bục giảng cũng chau mày ngừng tay lại, bây giờ đang là thời gian tan học nên không ngăn cản gì nhiều.