Dư Tương cũng không quan tâm tới Lư Phỉ Phỉ, trong nguyên tác, Lư Phỉ Phỉ chỉ xuất hiện trong một khoảng thời gian ngắn ngủi sau khi ‘cô" và Ninh Miễn ly hôn. Lư Phỉ Phỉ muốn gả cho Ninh Miễn, nhưng bị Ninh Miễn từ chối thẳng, sau đó hai người không còn liên quan gì tới nhau nữa.
Hơn nữa, Lư Phỉ Phỉ chỉ tới Yến Thành để công tác trong khoảng thời gian ngắn, đến hạn là phải trở về Thượng Hải chứ không được ở lại lâu.
Ăn cơm tối xong, trên đường về nhà, Chu Cầm Vận giải thích chuyện của Lư Phỉ Phỉ, còn nói đùa: “Lúc còn nhỏ, Ninh Miễn không thích nói chuyện. Hồi mấy tuổi đầu nó hay bị bệnh, chỉ thích đọc sách một mình ở nhà, lúc tới nhà ông ngoại cũng thích đọc sách. Lúc còn nhỏ Lư Phỉ Phỉ cũng thích đọc sách, nếu không thì hai đứa nó đã chẳng quen biết nhau.”
Dư Tương không hiểu lắm, bình thường nhìn cô giống một bà vợ hay ghen lắm à?
“Mẹ, con biết mà.”
Nếu giải thích, chắc là sẽ càng bôi càng đen nhỉ?
Chu Cầm Vận thấy yên tâm, con trai mình bối rối như vậy, hai vợ chồng son cũng thú vị quá. Kết hôn đã hơn một năm, tình cảm càng ngày càng tốt, nói không chừng rất nhanh thôi là bà có thể bế cháu trai hoặc cháu gái ngoan ngoãn rồi. Nhưng ngẫm lại, hình như bà còn chưa sẵn sàng làm bà nội cho lắm, vui không được.
“Tương Tương, về nhà con nói Ninh Miễn kể chuyện lúc nó còn nhỏ cho con nghe đi, chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng được.”
“Dạ.”
Bọn họ ai về nhà nấy, xe của Ninh Bồi Triều đưa họ về tới khu chung cư, sau khi hẹn sáng mai đến đón họ, Dư Tương và Ninh Miễn xuống xe đi vào nhà.
Gió lạnh thổi qua, Dư Tương ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng trên bầu trời đêm, ngáp một cái.
Mấy câu nói mà Ninh Miễn đã chuẩn bị trước không thốt ra được, vì cô không để ý chút nào, làm anh bối rối cả ngày nay, hoàn toàn chỉ là hiểu lầm.
“Em mệt à?”
“Vâng.”
“Vậy mau trở về thôi.”
Dư Tương cũng không thấy anh nói vậy thì có gì không đúng. Vào đêm đông ở Yến Thành, mặt đất vừa lạnh vừa cứng, giày cao gót dẫm lên phát ra tiếng lộc cộc, âm thanh rất dễ nghe.
“Đúng rồi, ngày mai anh phải làm khó Trương Phi đấy, không được để anh ta đi vào dễ dàng. Anh ta rất kiên định, lúc trước chúng ta nói đùa là muốn chặn cửa, chắc chắn anh ta sẽ có chuẩn bị.”
Ninh Miễn rất muốn buột miệng hỏi rằng cô hiểu anh ta lắm à.
Nhưng lời nói ra lại thành: “Bị vũ lực trấn áp, dù anh ta có chuẩn bị trước cũng vô dụng.”
Dư Tương khịt mũi: “Vậy em chờ ngày mai xem trò vui thôi. Đúng rồi, lúc chúng ta kết hôn hình như không có ai cản anh lại, phải không?”
Ninh Miễn xụ mặt: “Có chứ, có anh cả và Bùi Thừa Quang chặn cửa còn gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-417.html.]
“Vậy à, em ở trong phòng nên không thấy được.”
“... Vậy à?”
Giọng nói của anh có chút nguy hiểm.
Dư Tương không nghe ra, trên đường không có người nào khác, cô vừa đi vừa nhảy nhót ở phía trước, thấy Ninh Miễn dừng ở đằng sau thì nắm chặt cánh tay anh kéo lên phía trước.
“Đi nhanh lên, anh phải mở cửa đấy.”
“Nếu anh không có chìa khóa, chắc chắn em sẽ bỏ quên anh ở đằng sau rồi, phải không?”
“Không đâu, em sẽ nằm trong chăn chờ anh.”
Hàng lông mày đang nhíu lại của Ninh Miễn từ từ giãn ra, anh để mặc cô kéo mình đi về phía trước, cũng không nghĩ hành động của cô là đang làm nũng hay là xem anh như anh em.
Nhưng trước khi về tới nhà, lại gặp người mà anh không muốn gặp.
Dư Tương đi ở phía trước anh, lúc quẹo vào suýt nữa đã đụng phải một người đang vội vàng đạp xe đạp chạy ra. Ninh Miễn vội vàng kéo cô lại về bên mình, lúc nhìn kỹ lại thì khóe miệng đã nhếch lên một nụ cười giả dối mà chính anh còn chưa nhận ra.
“Chủ nhiệm Kỳ, ra ngoài à?”
Kỳ Thao vội vàng phanh lại, lúc thấy rõ người trước mặt thì ngây ra một lúc, rất nhanh đã hoàn hồn: “Đúng vậy, mẹ của anh bỗng phát sốt, trong nhà không có thuốc trị cảm nên anh đến trung tâm y tế để mua một ít.”
“Ra là vậy, vậy anh đi nhanh lên, cũng không còn sớm nữa.”
DTV
“Được, đúng rồi, mấy ngày trước anh định mang cho các em một vài thứ, nhưng các em đều không có ở nhà, ngày mai các em có ở nhà không?”
Mẹ Kỳ giục anh ta tặng quà cảm ơn, nhưng tới nhà họ Ninh ba lần mà không thấy người.
Ninh Miễn nói không chút do dự: “Ngày mai thì không, người thân trong nhà kết hôn.”
Trước đó bọn họ đến chỗ bà Ninh để chăm sóc bà lão, cũng không muốn quan tâm tới anh ta. Cho dù Dư Tương đã cứu mẹ của Kỳ Thao, anh cũng không muốn hai nhà thân thiết hơn.
“Chủ nhiệm Kỳ, không cần tặng đâu, để lại cho bác gái dùng dưỡng bệnh đi. Hai người chúng em còn trẻ, không cần dùng nhiều.”
Dư Tương phụ họa: “Đúng vậy, chỉ là một việc nhỏ thôi, mọi người đừng để trong lòng.”
Con ngươi Kỳ Thao tối xuống: “Được rồi.”
Hai bên chào tạm biệt nhau, Kỳ Thao lên xe đạp rồi rời đi.