*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Buổi sáng dì Hạnh lải nhải: “Không biết bên cạnh nhà có phải nuôi mèo hay không? Buổi tối hôm qua dì đi tiểu đêm nghe được tiếng kêu.”
Cách âm của nhà cũ thật sự không tốt.
Dư Tương lập tức quyết định trở về nhà của mình.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, mới đó mà qua hết đầu đông, khi tuyết rơi dày đặc, hai người nép vào ghế sô pha nghe tướng thanh.
Giữa chừng, Dư Tương cầm cây lau nhà ra ban công nhìn một chút: “Bên ngoài tuyết vẫn còn rơi, không biết có làm chậm chuyến tàu hay không.”
“Vẫn còn thời gian, kể cả có bị kẹt, bọn mình ở lại nửa đường mấy ngày cũng có thể trở về.” Ninh Miễn rất bình tĩnh.
Dư Tương phàn nàn: “Anh nói lời này cứ như không phải cha mẹ anh đấy.”
Sau mùa thu và nửa mùa đông cân nhắc, hôn sự của Chu Tư Vi và Trương Phi cuối cùng cũng được định ra, tuổi hai người không còn nhỏ, lại tình đầu ý hợp, cho nên hai bên gia đình lập tức giúp hai người cử hành hôn lễ, Chu Cầm Vận và Ninh Bồi Triều trở về lần này chính là để tham dự hôn lễ của cháu gái, không chỉ có bọn họ, trưởng bối của nhà họ Chu ở phía Nam cũng sẽ tới đây, cũng chính là ông ngoại bà ngoại Ninh Miễn.
Lúc trước khi Dư Tương và Ninh Miễn tổ chức hôn lễ, ông ngoại Chu đang dưỡng bệnh ở Thượng Hải nên không thể đến, Tết Âm Lịch đầu tiên sau khi kết hôn hai người muốn ở lại Yến Thành, không có đủ thời gian đi Thượng Hải bái phỏng, nửa đầu năm nay, thời gian nghỉ của Dư Tương và Ninh Miễn không giống nhau, ông lại không muốn bọn họ chậm trễ việc học tập, đơn giản trì hoãn tới tận bây giờ ông tới Yến Thành vì cháu gái Chu Tư Vi cưới gả.
“Quà gặp mặt chúng ta chuẩn bị có ổn không?”
“Em thấy được rồi, đợi mẹ trở về hỏi bà một lần, nếu không được lại đi mua cái khác.”
Dư Tương cũng không lo lắng, bất tri bất giác nghĩ đến, sao cô làm con dâu ngày càng thuần thục thế này?
Cha mẹ chồng và ông bà ngoại tới Yến Thành cùng một ngày, ông cụ Chu trực tiếp ở trong nhà Chu Tư Vi, Chu Cầm Vận dẫn chồng và con trai con dâu cùng đi thăm hỏi.
Vừa đến ngoài cửa nhà họ Chu đã nhìn thấy Chu Tư Vi đang nắm tay một bé gái đi ra.
Chu Tư Vi vội chào: “Anh, chị.”
Bé gái bên cạnh cô nhìn chằm chằm Ninh Miễn, bán tín bán nghi hỏi: “Anh Ninh? Ninh Miễn?”
Ninh Miễn cau mày, theo bản năng nhìn về phía Dư Tương.
Lỗ tai Dư Tương hơi ngứa, xem cô ta làm gì? Cô gái nhỏ quả thật rất xinh đẹp, cô đã bắt đầu bổ não có khả năng quan hệ.
Chu Cầm Vận nhíu mày hỏi: "Cháu là ai?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-414.html.]
Cô ta mỉm cười, lộ ra hai má lúm đồng tiền lớn, ngọt ngào nói: "Dì Chu, dì không nhớ sao, cháu là Phỉ Phỉ đó, Lư Phỉ Phỉ."
"Ồ, dì nhớ ra rồi, nhiều năm không thấy cháu đã lớn nhanh như vậy, thật xinh đẹp!"
Lư Phỉ Phỉ nhoẻn miệng cười, vừa chờ mong lại cẩn thận nhìn về phía Ninh Miễn, vừa rồi anh không đồng ý cũng không phủ nhận, cũng không biết còn nhớ cô ta hay không?
Ninh Miễn không đợi được phản ứng của Dư Tương, chỉ gật đầu chào hỏi với Lư Phỉ Phỉ.
Lư Phỉ Phỉ vui vẻ: "Anh Ninh, anh còn nhớ em không? ”
Ninh Miễn ho nhẹ.
"Trí nhớ của Ninh Miễn không tệ, bạn chơi khi còn bé nó đều nhớ rõ, Phỉ Phỉ, dì nghe nói không phải cha mẹ cháu ở Lư Dương sao? Sao bây giờ lại đến Yến Thành?"
"Năm ngoái cha mẹ cháu về Thượng Hải, cháu đến Yến Thành công tác, đúng lúc gặp ông Chu, bà Chu tới đây, để có thể chăm sóc tốt lẫn nhau."
Chu Cầm Vận cũng không để trong lòng, cười khanh khách nói: "Vậy vừa lúc đến tham gia hôn lễ của Tư Vi, đúng rồi, dì giới thiệu cho các cháu một chút, Tương Tương, đây là hàng xóm nhà bà ngoại của mẹ, khi còn bé Ninh Miễn đến Thượng Hải sống, chơi cùng nhau, Phỉ Phỉ, đây là con dâu của dì, Dư Tương, sinh viên đại học Yến Thành, hình như hai người cùng tuổi, Phỉ Phỉ cháu gọi chị dâu cũng được."
Lư Phỉ Phỉ sửng sốt, lúc này mới tỉnh lại trong kinh hỉ, thăm dò vươn tay về phía Dư Tương: "Chị dâu, xin chào. ”
"Xin chào."
Tay Dư Tương ấm áp, nhưng tay Lư Phỉ Phỉ thì lại lạnh lẽo, chỉ chạm sơ sơ vào đã như đóng băng một chút.
"Phỉ Phỉ, có phải cô không thích ứng được với khí hậu của Yến Thành không, sao tay lại lạnh như vậy?"
"Có một chút, hơi lạnh."
Lúc này Chu Tư Vi làm phông nền nãy giờ cuối cùng cũng cắt ngang đối thoại của bọn họ, cười nói: "Dì, dượng, bên ngoài quá lạnh chúng ta đi vào trong rồi nói sau."
Trên mặt của cô ấy vẫn luôn nở nụ cười hạnh phúc thuộc về người cô dâu mới.
"Được."
DTV
Tất cả mọi người đều vào cửa, Lư Phỉ Phỉ đi sau bọn họ, ánh mắt thỉnh thoảng đánh giá nhìn về phía trước.
Ninh Miễn và Dư Tương sóng vai đi cùng nhau, lúc vượt qua ngưỡng cửa, Lư Phỉ Phỉ đi phía sau bọn họ không cẩn thận thiếu chút nữa té ngã, Dư Tương nghe thấy tiếng kinh hô của cô ta thì kịp thời quay đầu, kéo cô ta lại.
Lư Phỉ Phỉ sợ hãi: "Cảm ơn chị dâu."