Ninh Triệt dẫn theo bạn gái và Khương Duệ Quân đi tới cổng lớn bệnh viện, từ xa đã nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc.
Khương Duệ Quân thuận miệng nói: “Này, đó không phải là anh Miễn với Tương Tương sao?”
“Hình như là bọn họ, cậu nhận ra được à?”
“Đương nhiên, rất dễ nhận ra mà, trong cái bệnh viện lớn này anh đã gặp được cặp nào xứng đôi như vậy chưa??”
Người yêu của Ninh Triệt, Triệu Phương kỳ quái nhìn về phía Khương Duệ Quân, cô ta biết Khương Duệ Quân là một công tử đào hoa, nhưng không nghĩ tới cậu ta cũng có thể khen vợ người khác như thế, vậy mà Ninh Triệt còn bày ra dáng vẻ vô cùng đồng ý, cô ta nghiêm túc đánh giá người phụ nữ kia, chỉ là làn da trắng hơn cô ta một chút, cao hơn cô ta một xíu, cũng không có gì quá đặc biệt.
“Đi thôi, chúng ta mau qua bên kia, đợi lát nữa cùng nhau vào thăm bà nội.”
Ba người còn chưa đi đến trước mặt bọn họ, Khương Duệ Quân đã hô to tên Ninh Miễn rồi phất tay với anh, người đàn ông vạm vỡ đang nói chuyện với Ninh Miễn bị cắt ngang liền vội vàng tránh đi, trước khi đi còn liếc nhìn Khương Duệ Quân một cái.
Dư Tương cũng thấy bọn họ, cô giữ chặt Ninh Miễn đứng tại chỗ, thuận miệng hỏi: “Sao bọn anh đến sớm vậy?”
“Tương Tương, vừa rồi hai người nói chuyện với ai thế?”
Ninh Miễn hơi nhướng mày: “Một người… hàng xóm.”
Cùng lắm cũng chỉ là hàng xóm mà thôi.
Vừa nói anh vừa quan sát sắc mặt của Dư Tương, thấy cô cũng không thèm để ý, rốt cuộc tinh thần căng chặt cũng dần dần buông lỏng, anh nói không hề sai, chỉ là hàng xóm gặp mặt thì chào hỏi, ngày hôm qua Dư Tương nguyện ý ra tay giúp đỡ hoàn toàn là vì cô tốt bụng.
Cho nên khi chào hỏi, anh hoàn toàn không quan tâm đến chuyện tối qua, hơn nữa lúc Kỳ Thao giải thích, anh còn tỏ ra rất lạnh nhạt, bình thản.
DTV
Trông như ngày hôm qua ngoài Dư Tương ra thì không còn ai nhìn thấy dáng vẻ chật vật của anh.
Khương Duệ Quân không để trong lòng, mặt dày mặt dặn đi tới bên người Dư Tương, nhỏ giọng hỏi: “Tương Tương, tôi hỏi cậu một chút…”
Lời còn chưa nói xong, Ninh Miễn đã lôi cổ áo kéo cậu ta sang bên cạnh.
“Nói chuyện thì nói chuyện.”
Đứng gần như vậy làm gì?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-412.html.]
Khương Duệ Quân không hiểu ra sao: “Anh Miễn, bây giờ anh lại xen vào việc của người khác nữa à?”
Anh em tốt nói chuyện phiếm, việc quan trọng, làm sao vậy chứ?
Ninh Miễn nắm chặt tay, ho nhẹ một tiếng: “Chú ý ảnh hưởng, đây là bệnh viện.”
Ninh Triệt nhìn ra em trai khó chịu, nhịn cười nói: “Duệ Quân, Ninh Miễn xen vào việc của người khác khi nào, cậu nói chuyện với vợ người ta như vậy, người ta còn có thể không để ý sao?”
Đây là lần đầu tiên anh ấy thấy Ninh Miễn có biểu hiện rõ ràng như thế.
“À? Vậy sao, vậy em cách xa một chút, không phải chứ anh Miễn, em nói anh cũng quá hẹp hòi rồi.”
Khương Duệ Quân có anh em tốt làm chỗ dựa, không chút giấu diếm vẻ ghét bỏ, thoải mái đứng cách hai bước, dưới ánh mắt bất đắc dĩ của Dư Tương, thấp giọng hỏi: “Tương Tương, nữ sinh khoa máy tính các cậu đều thích học sao? Tôi mời một đàn em ra ngoài chơi, cô ấy lại nói muốn đi học?”
Giọng nói của cậu ta không tính là nhỏ, Ninh Triệt nghe xong liền phụt cười, Triệu Phương rất là ghét bỏ.
Ninh Miễn lại cau mày, đang yên đang lành lại tìm con gái khoa máy tính làm gì?
“Cậu muốn làm cái gì?”
Dư Tương cảm thấy, lấy chỉ số IQ và EQ của Khương Duệ Quân không thể không nghe ra ý từ chối của cô gái đó, từ năm ngoái đến bây giờ, Khương Duệ Quân đã thay ba người bạn gái, có thể đối với mấy tên công tử đào hoa đời sau việc này không tính là cặn bã, nhưng trong những năm này, hành vi của Khương Duệ Quân đã có thể xếp vào loại người không bằng cầm thú.
Chỉ là Khương Duệ Quân chia tay do bị đá, nguyên nhân đều là vì cậu ta qua lại chơi bời với rất nhiều con gái, bạn gái kiểu gì cũng sẽ hiểu lầm, giả vờ đề nghị chia tay chờ Khương Duệ Quân đến dỗ, nhưng Khương Duệ Quân đều coi là bọn họ nghiêm túc, thật sự đồng ý chia tay.
Khương Duệ Quân vò đầu: “Tôi chưa làm gì cả mà.”
Dư Tương nhún vai: “Vậy chắc là vì người ta nghe được mấy chiến tích vinh quang của cậu nên mới không muốn để ý tới cậu.”
“Mấy chiến tích vinh quang kia của tôi có cách giải quyết không?”
“…”
Ninh Miễn nhịn không được lại nói: “Chỉ cần cậu không chân trong chân ngoài, tự nhiên có thể giải quyết.”