Dư Tương mỉm cười mở cửa, lại nhìn thấy một gương mặt lạnh lẽo ở bên ngoài, có lẽ là do sương đêm nặng hạt cho nên tóc trên trán anh có hơi ướt, đôi mắt lại sáng ngời nhưng lại không có cảm xúc gì.
Ninh Miễn nhìn thấy cô vẫn còn bình an không chút tổn thương nào đứng ở bên trong thì vẻ mặt trong phút chốc thả lỏng, nhưng lại nhanh chóng căng thẳng trở lại, lạnh lùng đi vào cửa.
“Em đi đâu vậy?”
Dư Tương bỏ quả táo trong miệng xuống, nhìn một dấu răng trên đó nhẹ nhàng giải thích: “Em đi học về thì gặp mẹ Kỳ Thao trượt ngã trên đường cho nên lập tức cùng chị Lưu đưa bà ấy đi bệnh viện, Lưu…”
Ninh Miễn lạnh giọng ngắt lời cô: “Em về nhà lúc nào?”
DTV
“Sớm hơn anh một chút, chắc chỉ khoảng mười phút thôi.”
Đáy mắt Ninh Miễn hiện lên vẻ nghiêm nghị, do dự một lát rồi chỉ ừ một tiếng, lặng lẽ cởi áo khoác ngoài ra rồi vắt ở khuỷu tay.
Dư Tương khó hiểu: “Ừ là có ý gì? Anh… Đi tìm em à? Lúc chị Lưu quay về nói không gặp anh mà.”
“Cho nên em vẫn luôn túc trực ở bệnh viện à? Bệnh viện nào?”
“Thì là bệnh viện trung tâm, lúc đó vẫn chưa liên lạc được với Kỳ Thao, bệnh viện chỉ còn lại một mình bác ấy cho nên em không tiện rời đi.”
Yết hầu của Ninh Miễn khẽ chuyển động, lơ đãng nói: “Được.”
“Anh đã đi những đâu rồi?”
“Không đi đâu cả.”
Ninh Miễn thay giày đi thẳng vào trong nhà tắm, Dư Tương vừa cúi đầu đã thấy giày bị ướt, nước còn đang thấm ra bên ngoài.
“Ninh Miễn?”
Anh dừng lại nhưng không xoay người.
Dư Tương cau mày hỏi: “Anh sao vậy, sao giày của anh lại thành ra như thế này?”
“Không sao.”
Hơn nữa nếu có sao thì cô thật sự quan tâm chắc?
Ninh Miễn cười mỉa mai đi thẳng vào nhà tắm.
Dư Tương càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ, anh đã cởi áo khoác ra rồi còn cầm vào phòng tắm làm gì? Dáng vẻ mất hồn mất vía như thế này rất hiếm thấy…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-410.html.]
Trong nhà yên lặng như muốn đòi mạng, mỗi lần cắn vào quả táo đều phát ra tiếng động rất rõ ràng, Dư Tương dứt khoát bỏ quả táo xuống không ăn nữa, sau đó lại cầm cái mũ đang đan dở trên bàn trà lên, thời tiết càng ngày càng lạnh, cô đã mua một ít da lông cao cấp màu đỏ thẫm muốn đan cho bà ngoại Lâm và bà cụ Ninh một chiếc mũ đội đầu coi như tấm lòng, những cái khác thì cô không có đủ thời gian.
Dư Tương không nghe động tác trên tay mà lại chú ý đến động tĩnh trong nhà tắm.
Bên trong nhà tắm, Ninh Miễn ngẩn ngơ nhìn chính mình trong gương.
Vô cùng không cam tâm.
Cơn ghen tuông và tính chiếm hữu gần như điên cuồng nuốt chửng lấy anh.
Dư Tương, sao em có thể đối xử với anh như vậy.
Mười phút sau.
Ninh Miễn đi ra từ phòng tắm, hình như là đã rửa mặt, tóc trên trán ướt sũng rủ xuống dưới, anh đi về phía phòng chính ở cạnh cửa, vừa đi được hai bước đã nhìn thấy ngón tay cô đang thoăn thoắt, gương mặt dịu dàng đến cực điểm.
Dư Tương nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại nhìn anh, muốn hỏi lại anh một lần nữa: “Rốt cuộc anh đi đâu vậy? Em nhìn thấy đồ ăn anh mua rồi, anh về nhà rồi lại đi ra ngoài sao?”
“Ừ.”
Ninh Miễn lau hết mấy giọt nước đọng lại trên trán, buột miệng nói: “Hai ngày nay trời đột nhiên trở lạnh, bà nội phát sốt, ông nội vẫn còn đang mở hội nghị, dì Hạnh gọi điện cho anh bảo anh đến đưa bà nội đến bệnh viện.”
Dư Tương sửng sốt: “Bây giờ bà nội sao rồi? Ở bệnh viện nào?”
“… Ở bệnh viện trung tâm, bây giờ đã ổn định rồi, bác gái cả và anh cả đã ở đó chăm sóc bà rồi.”
“Vậy là tốt rồi, ngày mai em sẽ đến thăm bà nội, sao anh lại không nói tiếng nào cho em biết vậy?”
Trong lòng Dư Tương cảm thấy kỳ quái, người già nhà mình bị bệnh thế mà cô lại ở bệnh viện chăm sóc người lạ, lại còn cùng một bệnh viện, cô chuyện gì cũng không biết, chẳng trách ban nãy Ninh Miễn về nhà, sắc mắt có chút không đúng, nhưng cô thật sự không biết chuyện gì cả, anh không đến mức tức giận vì chuyện đó phải không?
Ninh Miễn hơi giật mình, nhìn về phía cạnh tủ: “Anh có để lại giấy cho em.”
Dư Tương không hiểu chuyện gì: “Em không nhìn thấy, ở đâu?”
“Nó ở trên tủ.”
Nhưng khi hai người đi đến bên cạnh cái tủ thấp đó để tìm tờ giấy trong truyền thuyết kia thì lại không thấy đâu, ban nãy Ninh Miễn bị gió lạnh thổi qua tai còn không cảm giác được gì bây giờ bỗng nhiên cảm thấy bỏng rát, nóng đến mức khiến anh luống cuống.
“Rõ ràng anh đã để nó ở đây.”
Ninh Miễn thậm chí còn lấy đèn pin bắt đầu tìm kiếm ở khắp các xó xỉnh.