Dư Tương nghĩ ngợi: “Cũng có thể thuê một người bảo mẫu tới, con trai bà ấy còn đang đi công tác, chắc là không thể chậm trễ được.”
“Cũng được, người ta làm ở cửa hàng Bách Hóa chắc chắn kiếm được không ít tiền, thuê một người bảo mẫu hẳn là đủ khả năng đi.”
DTV
Cứ chạy đi chạy lại như vậy trời cũng đã muộn, chị Lưu cùng ở lại chờ bác sĩ xử lý vết thương cho mẹ Kỳ, nhưng sau khi nghe nói bà còn phải treo chân bị bó bột lên thì bắt đầu sốt ruột.
“Tiểu Dư, nhà chị còn có mấy đứa nhóc, lúc này chắc chắn đã tan học về nhà rồi, chị phải về đó xem thử, hay là em cứ ở đây chờ trước được không? Chị đoán một lát nữa Kỳ Thao sẽ tới đây.”
Đương nhiên là Dư Tương đồng ý: “Chị Lưu, nếu chị gặp được chồng em thì nói với anh ấy một tiếng, buổi tối em về muộn thì em sẽ gọi điện thoại cho anh ấy.”
Chị Lưu vội vàng đồng ý: “Được được được, chị đi trước đây.”
Tiễn chị Lưu đi rồi, Dư Tương lại quay về phòng bệnh, đưa tay lên nhìn thời gian, mới có sáu giờ mà trời bên ngoài đã tối hẳn, mẹ Kỳ đã đeo xong ván kẹp trở về phòng bệnh, bà ấy không nhìn thấy Kỳ Thao đâu cho nên cảm thấy hơi thất vọng, nhưng vẫn lên tinh thần để nói lời cảm ơn với Dư Tương.
“Cũng may là hôm nay có hai người, nếu không thì hôm nay bác đã không thể vượt qua được rồi.”
“Bác gái không cần khách sáo như vậy, chúng ta đều là hàng xóm, giúp đỡ nhau là chuyện đương nhiên, hơn nữa chủ yếu là do chị Lưu thu xếp mọi chuyện, chị ấy là người tốt bụng nhất ở chỗ chúng ta.”
Mẹ Kỳ liên tục gật đầu: “Sau này bác sẽ bảo Kỳ Thao đến cảm ơn mọi người thật chu đáo.”
Dư Tương cười nói: “Bác gái đừng khách khí như vậy, bác cứ an tâm dưỡng bệnh là được rồi, đây đều là chuyện nhỏ.”
Cô nói xong mới nhớ ra là ban nãy gọi điện đến cửa hàng Bách Hóa mới chỉ nói tên bệnh viện chứ chưa nói số phòng bệnh bao nhiêu, sợ Kỳ Thao không tìm thấy cho nên lại đến xếp hàng ở chỗ điện thoại công cộng tại bệnh viện.
Nhưng khi cô gọi đến cửa hàng Bách Hóa thì vẫn nhận được câu trả lời như cũ, Kỳ Thao vẫn chưa quay về.
Dư Tương lại tiếp tục gọi về nhà, hôm nay Ninh Miễn tan ca sớm, chắc hẳn là đang ở nhà, nhưng kỳ lạ là cô gọi về nhà lại chẳng thấy ai nhấc máy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-408.html.]
Mẹ Kỳ còn đang nằm ở trong phòng bệnh và bị treo chân lên, không có ai chăm sóc nên Dư Tương không thể bỏ đi ngay, đành phải ngồi ở phòng bệnh lẳng lặng đợi tin.
“Tiểu Dư, hay là cháu về trước đi, đã đến giờ cơm tối rồi, đừng làm chậm trễ chuyện của cháu, bác ở đây lát nữa Kỳ Thao sẽ đến, tiểu Lưu chắc chắn sẽ nói sự tình cho nó biết, có khi nó đến tối muộn mới về nhưng muộn nhất cũng chỉ đến mười giờ tối mà thôi, cháu cứ về trước đi.”
Bọn họ không thân cũng chẳng quen, Dư Tương ở lại đến bây giờ đã là nghĩa khí lắm rồi.
Dư Tương còn chưa kịp đáp lời.
Bác sĩ khoa chỉnh hình trước khi tan làm cố ý đến phòng bệnh kiểm tra tình hình của mẹ Kỳ, hơn nữa còn nói: “Người nhà bệnh nhân phải chú ý chăm sóc đến người bệnh, bà ấy đã lớn tuổi rồi cho nên bị loãng xương, buổi tối rất dễ phát sốt, nếu có vấn đề gì phát sinh thì phải đến phòng gọi người tới ngay.”
“Không không không, cô ấy chỉ là hàng xóm của tôi thôi.”
Bác sĩ nhíu mày: “Người nhà không đến sao? Tôi đề xuất chỗ này không thể không có người được.”
“Bác gái, cháu vẫn nên ở lại đây thì hơn.”
Mẹ Kỳ thở dài áy náy: “Thật ngại quá, làm phiền cháu rồi.”
Dư Tương cười cười, ngồi lại nói chuyện phiếm với bà, hai người cũng không quá thân thiết cho nên cũng chỉ nói mấy chuyện vu vơ, mẹ Kỳ thỉnh thoảng sẽ hỏi về nhà mẹ đẻ hay nhà chồng cô bằng vẻ đầy hâm mộ.
“Lúc cha Kỳ Thao còn ở trên đời, ông ấy vẫn hay khen tiểu Ninh là một đứa trẻ rất xuất sắc, hai đứa thật sự rất xứng đôi, cũng đã kết hôn hơn một năm rồi, cả hai đã dự tính có con chưa?”
Hầu hết mọi người vừa kết hôn xong là sẽ có con ngay, đã kết hôn hơn một năm rồi mà vẫn chưa có động tĩnh gì như Dư Tương và Ninh Miễn là một trường hợp đặc biệt, bạn bè thân thích cũng hay hỏi mấy câu như vậy giống như rất quan tâm nhưng Dư Tương vẫn luôn không đồng ý với quan điểm này, cũng lười đi giải thích, các lý do thì có sẵn cả rồi.
“Cả hai bọn cháu đều rất bận rộn, chắc là phải đợi đến lúc tốt nghiệp xong rồi mới tính tiếp.”
Mẹ Kỳ cũng biết ý không hỏi nhiều nữa, chuyển chủ đề về chuyện nhà mình: “Kỳ Thao nhà bác ấy, thật sự làm chúng bác nẫu hết ruột gan, lúc trước cháu và nó cùng tham gia sản xuất ở nông thôn có thấy nó để ý tới cô nương nhà ai không, bây giờ bác rất nghi ngờ rằng có phải nó đã thầm thương ai ở quê rồi cho nên sống c.h.ế.t cũng không muốn tìm đối tượng nữa hay không.”