“Tôi cũng đâu có ghét cô ấy, cứ là người thân thì phải thân thiết chắc?”
Trường Phong do dự một lát rồi nói: “Có phải do cô thấy Lạc Hải Đường bất chấp tất cả vì ai kia cho nên mới không muốn đến gần cô ấy không?”
Ai kia đương nhiên là ám chỉ Ninh Miễn.
Dư Tương ngẩn người, leo lên xe hoà vào đội quân xe đạp trên đường, thản nhiên nói: “Không phải vậy, nếu cậu không nói tôi còn không nghĩ sâu xa đến thế.”
Trường Phong nghe xong thì im lặng, dáng vẻ dường như không được vui cho lắm.
Trên đường đi học về nhà, Dư Tương đi ngang qua cửa hàng thực phẩm gần nhà nhất mua được một ít táo khô, cô muốn ăn bánh xốp táo đỏ, còn thừa thì có thể dùng để nấu cháo, thật ra trong không gian cũng có, có điều trong khoảng thời gian này cô rất ít khi dùng đồ trong không gian, nếu chỉ một mình cô thôi thì còn đỡ, nhưng bên cạnh cô còn có một người, cô không muốn mạo hiểm.
Trường Phong cũng không khuyến khích Dư Tương dùng đồ trong không gian, có lẽ cũng suy nghĩ giống như cô.
Dư Tương tan học sớm cho nên hầu hết mọi người còn chưa tan làm, trên đường chẳng có mấy người, đường đi còn đọng lại không ít vũng nước, cô trực tiếp phóng vụt qua mà chẳng hề hấn gì.
Đang lúc vui vẻ, Dư Tương đạp xe rẽ vào vỉa hè, liếc mắt nhìn người đang ngồi trên mặt đất một cái, là một bà cụ, lúc này động tác của cô còn phản ứng nhanh hơn não, vội vàng dừng xe lại.
Đúng lúc này người ngồi trên mặt đất cũng ngẩng đầu lên, vẻ mặt đau đớn.
“Bác Kỳ, bác bị làm sao vậy?”
Mẹ Kỳ bối rối xua tay: “Bác đi đến đây thì bị ngã, không biết ai đã vứt vỏ chuối trên đường, bác không nhìn thấy, mặt đường lại trơn quá, bây giờ muốn đứng lên cũng không đứng nổi.”
“Bác đừng nhúc nhích, để cháu đỡ bác lên.”
DTV
Dư Tương dừng hẳn xe lại, theo bản năng nhìn ngó xung quanh xem có người nào khác hay không, cuối cùng lại nhìn thấy bà Lý nhiều chuyện nhất đang ló đầu từ trong viện nhìn ra, nhận thấy có người nhìn đến thì vội rụt đầu lại, vừa nhìn là đã biết đang chột dạ.
“Trên người bác có chỗ nào cảm thấy không thoải mái không? Tạm thời bác đừng lo lắng, có bị thương ở gân cốt không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-407.html.]
Mẹ Kỳ chỉ chỉ vào cẳng chân: “Bác chỉ cảm thấy rất đau, cẳng chân cũng không thoải mái, hình như bị trẹo rồi.”
Dư Tương nhíu mày: “Vậy chúng ta đến bệnh viện thôi, để cháu đỡ bác, bác thử xem xem có di chuyển được không.”
“Được, ai ya, không được, không được rồi, bác không đứng dậy được.”
Người mẹ Kỳ thật ra cũng không quá gầy, không nói đến chuyện một mình Dư Tương không thể đỡ bà dậy, có khi còn khiến bà bị thương lần nữa, vừa khéo lúc đó có người trở về, chị dâu Lưu ở lầu dưới là một người rất tốt bụng.
“Thế này không được, để tôi đi mượn một cái xe ba bánh, chúng ta nhờ người nâng thím Kỳ lên xe sau đó đưa đến bệnh viện, chúng ta ở đây cũng không thể chữa được."
Mẹ Kỳ toát mồ hôi nói cảm ơn: “Tiểu Dư, có thể phiền cháu gọi điện cho con trai bác một cuộc điện thoại được không, để nó xin nghỉ quay về, không thể phiền đến mọi người quá được.”
“Được ạ.”
Dư Tương vội vàng xách đồ về nhà, vừa mới mở cửa ra thì có một cơn gió lùa vào, tờ giấy ghi chú dính ở trên tủ theo gió bay thẳng vào kẽ hở dưới ghế sô pha. Cô quay người đóng cửa lại nên cũng chưa để ý đến mảnh giấy đó.
Dư Tương nhớ rất rõ số điện thoại phòng hành chính nơi Kỳ Thao làm việc, nhưng gọi đến nơi thì người ta lại nói rằng Kỳ Thao không có ở cửa hàng Bách Hóa, hình như đã cùng đồng nghiệp đi thành Tây, bây giờ không thể liên lạc được.
“Phiền anh chuyển lời đến chủ nhiệm Kỳ nói mẹ anh ấy bị trượt chân ngã gãy xương rồi, nếu anh gặp được anh ấy thì bảo anh ấy nhanh chóng đến bệnh viện.”
Người đầu dây bên kia nhanh chóng đồng ý, để lại tên họ của Dư Tương.
Dưới lầu, chị Lưu nhờ được một ông anh trợ giúp nâng mẹ Kỳ lên trên xe ba bánh, nhưng lại không tìm được ai đèo bà đi đến bệnh viện, chị Lưu nghĩ một lát rồi nói: “Tiểu Dư, hai chúng ta cùng đi thôi, để chị lái xe, em đẩy đằng sau là được.”
“Vâng.”
Đến bệnh viện, các bác sĩ kiểm tra xác định rằng mẹ Kỳ bị gãy xương cho nên nhanh chóng đắp thạch cao để xử lý vết thương.
Chị Lưu nghe vậy thì nhíu mày, nhỏ giọng nói: “Sao nhà họ Kỳ lại thành ra như thế này, lúc trước thì chú Kỳ nhiễm bệnh, bây giờ lại đến thím Kỳ bị ngã, cả nhà cũng chỉ còn lại Kỳ Thao đến vợ cũng không có, cũng không biết bây giờ sẽ chăm sóc thím ấy như thế nào?”