Dư Tương cau mày: "Bà ngoại, chuyện này cháu cũng không có cách nào, gần đây cháu cũng không đến nhà mẹ, cháu không muốn đối mặt với cha, chỉ là có lẽ Lạc Hải Đường sẽ nguyện ý nói chuyện với mẹ cháu, trở về cháu sẽ bàn bạc với cô ấy một chút."
Hai người khắc khẩu đơn giản là vì ai đúng ai sai cùng với ai là nguyên nhân khiến Dư Lộ biến thành như thế, Dư Tương đã từng xem trong nguyên văn, chỉ là trung tâm tranh chấp là cô, bây giờ đã đảo ngược.
Bà ngoại Lâm thoải mái hơn rất nhiều, cười nói: "Bà ngoại biết lần này cháu chịu uất ức, nên nhất định sẽ không bắt cháu phải hòa giải với bọn chúng, cháu đừng quan tâm đến thể diện của Dư Kiến Kỳ, nếu sau này nó đối xử tệ với cháu thì cháu cũng không cần phản ứng lại nó, mẹ của cháu nhất định sẽ đứng về phía cháu, bây giờ chúng ta cứ sống thật tốt là được, có phải không?"
Bình thường đối xử tử tế với con rể là vì muốn nó đối xử tốt với con gái mình một chút, nhưng bây giờ con rể không ở trước mặt, lại chọc bà tức giận, bà đương nhiên không đứng về phía nó.
Dư Tương cũng thở phào nhẹ nhõm: "Vâng, cháu biết bà ngoại đau lòng cho cháu mà."
Cô không có ý định chung sống hòa bình với Dư Kiến Kỳ, sợ nhất là bà cụ thích gia đình hòa thuận vạn sự thịnh vượng, cho rằng ở đầu ngọn gió sẽ kêu cô bỏ qua, bà ngoại Lâm và Lâm Bảo Chi đều là người thân mà cô quý trọng, cô không muốn bởi vì bất đồng quan điểm mà xảy ra mâu thuẫn.
May mắn thay, vẫn không có.
DTV
Bà ngoại Lâm âu yếm xoa đầu cô: "Cũng là Tương Tương của bà hiểu chuyện, người khác thì bà không tin đâu."
Dư Tương cười khúc khích.
Giây tiếp theo, nghe thấu câu hỏi của bà cụ thì liền không thể cười nổi.
"Đúng rồi, bây giờ cháu và Ninh Miễn không định sinh con à?"
"Không đâu, bà ngoại, tại sao bà còn sốt ruột hơn bọn họ nữa?"
bà ngoại Lâm oán trách: "Làm sao mà bà không sốt ruột cho được, nhà chúng ta lúc nào cũng có thể ôm cháu chắt, không phải là sợ cháu mang thai mà không biết à, đến lúc đó sẽ không tốt cho đứa nhỏ, cháu cẩn thận là được."
Có lẽ là cảm thấy Dư Tương đã kết hôn, không phải là một cô gái, cho nên liền một hơi nói hết các triệu chứng lúc đầu mang thai.
Dư Tương ngoan ngoãn đồng ý, âm thầm nhăn mặt, lại nhớ tới một chuyện: "Bà ngoại, không phải Dư Lộ mang thai à? Bây giờ con bé thế nào?"
Bà ngoại Lâm lắc đầu: "Không rõ lắm, có điều con bé đã mang thai hai ba tháng rồi nhỉ, đợi thai ổn định, thì sẽ không sao, Hứa Chấn Nguyên không nhắc tới chuyện này, nên mẹ cháu cũng không hỏi.".
"Vậy ạ."
Nhưng mà, Dư Lộ không thể nào mang thai ba tháng, sợ là sắp tới sẽ nghe thấy tin tức sẩy thai nhỉ? Nếu không thì cô ta sẽ lấy đâu ra một thai nhi mười tuần tuổi rồi nhét nó vào bụng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-395.html.]
Bà ngoại Lâm cũng không để ý cô đang suy tư điều gì, thấy sắp đến giờ liền giục cô đến nhà họ Ninh, lại lấy một ít hoành thánh bà làm cho Dư Tương mang đi.
"Bà ngoại, có phải là bà biết hôm nay cháu tới đây, cho nên mới gói hoành thánh đúng không, cháu yêu bà quá!"
"Ai da, được được cô cả của tôi, mau trở về đi, đợi lát nữa thì Ninh Miễn còn phải ra ngoài tìm cháu."
Dư Tương không tin: "Không thể nào đâu."
Cô nhấc chân định đi ra ngoài, còn chưa ra khỏi phòng, liền nhìn thấy Ninh Miễn đẩy cửa bước vào, trên tay cầm một giỏ cơm, trên mặt là ý cười.
Lời nói ra cũng rất đẹp: "Bà ngoại, đây là xíu mại mà bà nội bảo dì Hạnh làm, để cho bà mang về ăn thử."
Bà ngoại Lâm vô cùng vui mừng: "Được, để lại cho bà, Tương Tương, bà nói đúng không?"
Xem ra đôi vợ chồng trẻ này, đúng là không thể tách nhau ra một lúc!
Sau khi bỏ xíu mại vào giỏ thức ăn của mình, bà ngoại Lâm đẩy Dư Tương ra ngoài: "Được, đưa vợ cháu đi đi, đừng để nó ở lại đây, không có nấu cơm cho nó!"
Dư Tương giả bộ khóc: "Bà ngoại, có phải bà không thương cháu nữa không?"
"Đi đi đi, bà còn sợ cháu ở chỗ này thì đến tâm trạng ăn cơm cũng không có."
Ninh Miễn cười nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, nhẹ nhàng chào tạm biệt bà ngoại Lâm, đưa theo vợ mình rời đi.
Trong tay Dư Tương còn cầm một miếng xíu mại, vừa đi vừa ăn, bàn tay bị anh nắm không khác gì một đứa trẻ, đúng lúc trời đang tối dần xuống, trên đường cũng không có người, Ninh Miễn liền cứ nắm lấy tay cô không buông.
"Ăn ngon không?"
"Rất ngon!"
Cô ấy không biết làm xíu mại, năm nay đến nhà họ Ninh mới có thể ăn.
Ninh Miễn yên lặng gật đầu, nhưng trong mắt lại tràn đầy hứng thú.
Sau này phải hỏi dì Hạnh cách làm món xíu mại này, có lẽ sẽ được người nào đó khen ngợi.
Trước khi về đến nhà, Dư Tương nhét non nửa viên xíu mại còn lại vào trong miệng, gần nửa tháng không gặp bà cụ Ninh, vừa nói vừa ăn thì không tôn trọng.