Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 393




Mãi đến khi anh có phản ứng, chuẩn bị thực hiện bước tiếp theo, liền cắn lỗ tai anh nói một câu.

Ninh Miễn sửng sốt một lúc, sau đó nhụt chí nằm xuống người cô.

"Em cố ý?"

Dư Tương thổi vào vành tai nhạy cảm của anh, đắc thắng nói: "Đúng vậy."

Thú vui ác ý mới của cô.

Ninh Miễn ôm cô hồi lâu mới bình tĩnh lại, cuối cùng là cô không muốn bị đè nặng muốn đẩy anh ra, nhưng Ninh Miễn cũng không muốn buông cô ra dễ dàng, còn để lại trên xương quai xanh của cô một dấu vết mới cam tâm bị đẩy ra.

"Dư Tương Tương, em chờ đó."

"Hứ."

Dư Tương căn bản không sợ chút nào, dù sao thì đến lúc đó cũng chưa chắc ai sẽ giày vò ai.

"Lấy lên đi, sợi len."

Thời gian còn sớm, cũng đủ để bọn họ quấn hai quả cầu len, cái đầu tiên là do Dư Tương quấn, cô không mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, quấn rất tùy ý, Ninh Miễn cầm cuộn len liên tục nhíu mày, cả người khó chịu, sau đó liền biến thành Dư Tương cầm cuộn len, Ninh Miễn quấn vòng tròn, quấn sợi lên thành từng vòng gọn gàng tròn trịa, nhìn đại khái thì có thể thấy mỗi lớp quấn bao nhiêu vòng cũng đều như nhau.

Sau khi quấn xong Ninh Miễn tính toán mở rộng gu thẩm mỹ của mình.

"Có phải cái này đẹp hơn không?"

"Không phải, của em trông đẹp hơn!"

Ninh Miễn một lời khó nói hết mà lắc đầu.

Ngay sau đó, Dư Tương liền uy hiếp: "Nói của em đẹp, nếu không chiếc áo len này sẽ thật sự cho người khác."

Ninh Miễn nhíu mày cầm lấy quả cầu len xinh đẹp mà mình quấn, nghiêm túc hỏi: "Hay là em dạy cho anh đi, làm thế nào mới có thể quấn đẹp giống như em?"

Dư Tương căng mặt ra, cười gục xuống giường

Người đàn ông này có chút dễ thương.

Ninh Miễn ho nhẹ một tiếng, nắm lấy tay cô kéo tới, ra vẻ nghiêm túc nói: "Mau đi ngủ đi, nếu không ngày mai lại đến muộn."

Được rồi, câu hỏi này đúng là rất nghiêm túc.

Bọn họ đổi sang một cái chăn bông dày hơn, trước đó không bật máy sưởi, thật sự không thể kéo dài thêm được nữa.

Trong kỳ kinh nguyệt tư thế ngủ của Dư Tương tương đối thành thật, nằm trong địa bàn của mình không nhúc nhích, nhưng nửa đêm tỉnh lại, thì phát hiện người bên cạnh đã bị cô đồng hóa, cô không xâm chiếm đến địa bàn Ninh Miễn ôm cô, nhưng anh lại nằm nghiêng bên cạnh cô, một tay đặt ở trước n.g.ự.c cô, khi cô định đứng dậy cẩn thận gỡ tay anh ra, anh cũng chỉ mở mắt ra nhìn cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-393.html.]

"Làm sao vậy?"

"Nhà vệ sinh."

Ninh Miễn đưa tay bật đèn bàn lên, lại nằm xuống, nhắm mắt lại.

Dư Tương thầm nghĩ, hai người bọn họ đã ngủ cùng nhau một năm, ít nhất chất lượng giấc ngủ của Ninh Miễn cũng tăng rất nhanh, dựa theo lúc bọn họ vừa kết hôn, cô lăn lộn như vậy, Ninh Miễn đến hơn nửa đêm cũng không ngủ được.

Ừm, công lao không nhỏ.

Dư Tương trở về nằm lên giường, trong lúc nửa mê nửa tỉnh phát hiện Ninh Miễn giúp cô kéo góc chăn, rất nhanh lại ngủ say, cô nương theo ánh trắng nhìn khuôn mặt lúc say ngủ của anh, âm thầm thở dài.

Sau đó nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Một chiếc áo len đối với Dư Tương không khó, nhưng cần thời gian và công sức, cô chỉ có thời gian vào ban đêm, muốn đan một khúc nhỏ cũng phải mất ba bốn ngày.

Ninh Miễn dường như rất sốt ruột muốn mặc áo len mới, nhưng sau khi nhìn thấy quá trình này lại không khỏi nhíu mày: "Có phải tốn quá nhiều thời gian của em không?"

Phần lớn áo len trước đây của anh là do Chu Cẩm Vận và dì Hạnh làm, mùa hè rảnh không có việc gì làm liền đan một bộ, đến mùa thu mùa đông luôn có áo len mới để mặc, anh cũng không để ý đan một chiếc áo len phải bao nhiêu thời gian, nhưng Dư Tương làm xong bài tập về nhà còn phải đan áo len, amh liền có chút luyến tiếc.

Dư Tương duỗi sống cổ, rất thành thật nói: "Em đoán là anh phải đợi đến Tết năm nay mới có thể mặc áo len mới. Nếu mà xui, thì có thể là quà sinh nhật năm sau của anh."

"Đều được hết, em cứ từ từ làm."

Anh bắt đầu mong chờ chiếc áo len này có thể được đan chậm hơn một chút.

Ninh Miễn đặt tay lên vai cô, thăm dò hỏi: "Hay là anh bóp vai cho em nhé?"

"Được thôi."

Đáng tiếc, bọn họ đều đánh giá thấp lực tay của Ninh Miễn, ​​vừa mới xuống tay hai cái, cả người Dư Tương liền cứng đờ: "Có phải anh muốn mưu sát không?"

Ninh Miễn lập tức dừng tay: "Anh không cố ý đâu."

Có trời mới biết, đây là lần đầu tiên anh phục vụ một người như thế này.

Dư Tương né tránh tay của anh: "Vẫn nên thôi đi, em cảm thấy vai của em rất tốt, cũng không mệt một chút nào."

Ninh Miễn hừ lạnh, qua một bên cầm quyển sách kiến ​​trúc của mình đọc, bầu không khí im lặng, anh nhớ tới điều gì đó, đứng dậy đi vào phòng sách lấy một cuốn sách đặt trước mặt cô: "Bút ký năm trước em tìm thấy, là tâm huyết nửa cuộc đời của một vị chuyên gia kiến trúc, bây giờ được biên soạn xuất bản xem như di cảo của ông ấy, hôm nay anh mới nhận được cuốn sách như vậy."

"Ơ, thật à?"

DTV

"Đúng vậy, các nhà lãnh đạo đơn vị của anh đã khen em, nói là anh có phước."

Dư Tương nhướng mày: "Khen rất hay."