Ninh Miễn sờ cái mũi, tiếp tục tìm kiếm quần áo: "Em nói xem nếu muốn đan lại một chiếc áo len lần nữa thì tốn bao nhiêu sợi len?"
Áo len và khăn quàng cổ của người khác đều là chính tay vợ họ làm.
Du Tương nhéo eo anh, không xác định nói: "Không biết nữa, có lẽ nửa cân là đủ rồi nhỉ?"
Năm trước cô đan cho ông bà ngoại, ông cụ Bùi béo hơn Ninh Miễn rất nhiều, sợi len phải dùng cũng nhiều, hoàn toàn không có cách nào so sánh xem Ninh Miễn cần bao nhiêu.
Ninh Miễn bị tay của cô dời đi lực chú ý, thầm than một tiếng, rút tay ra khỏi tủ quần áo không thèm ám chỉ nữa, trực tiếp lên giường chờ cô.
Nhưng mà bởi vì ngủ quá sớm…
Nửa đêm Dư Tương tỉnh lại, phát hiện cả người đều nằm trong lòng của Ninh Miễn, bọn họ không kịp đổi chăn mới, bây giờ chăn này có hơi mỏng, hai người phải dựa sát vào nhau ngủ.
Cô tỉnh lại không tránh được nhích tới nhích lui, Ninh Miễn rất nhanh cũng mở mắt ra, sự việc bắt đầu phát triển theo một phương hướng khác.
Trong chăn lại khô nóng.
Dư Tương đứt quãng hỏi: "Tại sao anh cứ thích bật đèn?"
Đây là cái sở thích gì vậy?
Ninh Miễn không đáp, cúi đầu hôn cô, thậm chí còn cắn môi cô thật mạnh: "Thích."
Thích lúc này trong mắt cô bây giờ chỉ có anh.
Dư Tương nghe không hiểu, ừ một tiếng giống như mèo, giọng điệu quyến rũ khiêu khích lòng người.
Một phát không thể quay đầu.
"... Anh có thể nhớ cho kỹ em vẫn còn là học sinh không?"
Ngày mai còn phải đi học đó.
"Anh là ai?"
"Ninh Miễn?"
"Không đúng."
"Anh Ninh Miễn?"
"Còn gì nữa?"
"Anh Miễn —"
Không làm không chết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-389.html.]
Ninh Miễn cắn vai cô, người phụ nữ này thật biết cách làm anh phát điên.
Nhưng lại luôn không chút để ý.
…
Làm tình xong rất dễ dậy muộn, Du Tương chạy một mạch xuống lầu, Ninh Miễn đi sau cô một bước khóa cửa lại, đồng thời bất đắc dĩ nói: "Em chậm lại chút, bây giờ đi học cũng không muộn đâu."
"Giáo viên môn chuyên ngành hôm nay không thích người đến muộn, mà rất thích đặt câu hỏi cho học sinh đến muộn, nhưng mà cũng không phải là anh bị kêu trả lời vấn đề đúng không?"
Ninh Miễn khó hiểu: "Hôm qua không ôn bài sao?"
"... Em quên rồi."
Du Tương leo lên xe đạp, mạnh mẽ đạp thẳng ra ngoài.
DTV
Trên đất có rất nhiều lá rụng và vũng nước đọng, Ninh Miễn đuổi theo cô, thấp giọng cảnh cáo: "Cẩn thận trơn trượt."
"Biết rồi."
Từ khu chung cư đi ra, có rất nhiều công nhân viên chức ra vào, phần lớn đều là nam giới, hiếm thấy người trẻ tuổi như Du Tương, nhìn thấy cô mỉm cười môi đỏ răng trắng, người đi qua đều đưa hai mắt nhìn cô chằm chằm.
Du Tương vội vã đến trường, thỉnh thoảng đi ngang qua người quen cũng quên chào, Ninh Miễn đi sau liền chào hỏi.
Khi rẽ vào một khúc cua chạy ra khỏi cổng chung cư thì gặp một người, đang ngồi xổm bên đường sửa dây xích xe đạp, Kỳ Thao vô tình ngẩng đầu lên, bất ngờ khi nhìn thấy Du Tương đi ngang qua mặt anh ta, nhưng dường như không nhìn thấy anh ta, anh ta theo bản năng muốn chào lại bị nghẹn lại.
Nhìn thấy Ninh Miễn ở phía sau, bất ngờ nhận ra vợ chồng bọn họ cùng nhau ra ngoài, gật đầu mỉm cười với Ninh Miễn.
Ninh Miễn mỉm cười đáp lại, nụ cười vừa vụt qua liền biến mất.
Lúc thẩm vấn, Dư Lộ nhất quyết không chịu thừa nhận việc đã cố ý chuốc thuốc mê Dư Tương, nhưng khi được hỏi tại sao chiếc xe đạp đang tốt đẹp của Du Tương đột nhiên hư hỏng, thì trông cô ta có vẻ không được tự nhiên, có lẽ là sợ bị kiểm tra dấu vân tay gì đó trên lốp xe, chỉ nói lúc đang đỗ xe thì thấy có người muốn lấy trộm nhưng không thành công, vì thế lốp xe mới bị thủng, kiên quyết không thừa nhận là muốn lợi dụng tai nạn này để Dư Tương và Kỳ Thao để có thêm thời gian ở bên nhau.
Hai người sống trong cùng một chung cư, sau khi bữa tiệc kết thúc, hai người nhất định sẽ rời đi cùng nhau, nhưng Ninh Miễn không thể hiểu được, tại sao Dư Lộ lại chắc chắn Kỳ Thao sẽ phạm sai lầm, bất chấp nguy cơ bị báo cáo vì quan hệ nam nữ bừa bãi, cũng muốn thể hiện Dư Tương ái mộ anh ta.
Kỳ Thao không phải kẻ ngu, cho dù anh ta có suy nghĩ đó, thì nhiều lắm là sau khi phát hiện ra tình cảm, cảm thấy không phù hợp nên bỏ lỡ mà thôi, Ninh Miễn không cho rằng Kỳ Thao sẽ phạm phải sai lầm ngu ngốc.
Nhưng tối hôm đó, Kỳ Thao không có bất cứ phản ứng bị lừa nào cả.
Thuốc phóng đại các giác quan của con người, nhưng không thể nhanh chóng kiểm soát toàn bộ tâm trí như thế.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, cũng không thay đổi được thói quen trong tiềm thức cứ nhìn thấy người này là cau mày của Ninh Miễn, trừ phi Kỳ Thao nhanh chóng kết hôn với người phụ nữ khác.
Mặt khác.
Dư Tương cũng nhìn thấy Kỳ Thao, nhưng cố tình không chào hỏi.
Mặc dù Dư Lộ sắp đặt là một bên tình nguyện, nhưng đôi bên khó tránh khỏi sẽ vì vậy mà lúng túng, trong tương lai, Dư Tương không định tiếp xúc quá nhiều với Kỳ Thao.
Vào đêm báo án, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa phức tạp của Kỳ Thao khiến Dư Tương nhận ra anh ta không bình thường, có thể là thích.