"Ít nhất bây giờ anh ta hẳn đã biết Dư Lộ là con người thế nào, sẽ đề phòng một chút."
Ninh Miễn cảm thấy lời nói này của mình không rõ là tâm lý gì, anh không thèm lo lắng Hứa Chấn Uyên sẽ xử lý như thế nào, ai cưới vợ thì người đó chịu, chỉ là anh không muốn để Dư Tương đau đầu vì Hứa Chấn Uyên, để hai người này lại chiếm lấy tầm mắt của cô.
"Đúng rồi, có phải Lâm Táp cũng đi rồi không?"
"Ừm, cút rồi."
Dư Tương tò mò hỏi: "Tại sao lại cút rồi?"
Thật ra nhà họ Lâm đã cho cô một số tiền không nhỏ để bồi thường thiệt hại tinh thần, Lâm Táp lăn như thế nào, cô cũng không quan tâm, nhưng nhìn vẻ mặt trầm như nước của Ninh Miễn, thì cô lại muốn biết.
Ninh Miễn nắm chặt tay, nhàn nhạt nói: "Đánh với anh ta một trận."
Quang minh chính đại đánh, làm trò trước mặt trưởng bối hai bên giáo dục Lâm Táp, nói Lâm Táp là một bác sĩ tay trói gà không chặt cũng không quá, nhưng Ninh Miễn thì không giống thế, mười tuổi trái phải cơ thể anh dần dần phát triển đã bị ông cụ Ninh và Ninh Bồi Triều đưa tới quân đội huấn luyện, nắm tay và sức lực anh đều không thiếu, Lâm Táp căn bản không phải đối thủ của anh, bị gãy hai cái xương sườn, mặt sưng phù thành đầu heo, còn bong gân một chân.
Đứng cũng không vững, phỏng chừng chỉ có thể lăn đi.
Du Tương nhìn đường gân xanh trên mu bàn tay của anh, cẩn thận quan sát anh: "Anh không bị thương?"
Ninh Miễn muốn lắc đầu, Lâm Táp căn bản không phải đối thủ của anh, ngay cả lực đánh trả cũng không có, cho dù có đánh trả cũng không khiến anh bị thương quá nhiều, nhưng lời nói đến bên miệng, thoáng có chút thay đổi.
"Có một chút."
Anh chỉ vào cánh tay phải đang bó thạch cao, lại chỉ chỉ vào ngực: "Chỗ này cũng bị đ.ấ.m một quyền."
Dư Tương buông quả táo xuống: "Anh vén tay áo lên để em xem thử."
"Cũng không nghiêm trọng lắm…"
Ninh Miễn có chút uất ức.
"... nhỉ?"
Dư Tương lại khéo léo nói thêm một chữ, người ta cũng là đánh nhau vì cô, cũng không thể cứ thờ ơ như thế, vì vậy lại hỏi: "Vậy làm sao đây, hay là thổi cho anh?"
Cô chỉ thuận miệng nói, miệng vết thương có vẻ không nghiêm trọng, chỗ trầy da kia đã kết vảy, có lẽ qua mấy ngày sẽ khỏi.
Ai biết Ninh Miễn lại ừ một tiếng, trên khuôn mặt thanh thuần hiện ra một vẻ không phù hợp với khí chất… chờ mong?
"Hả?"
Ninh Miễn kéo cổ áo ra: "Chủ yếu là chỗ này?"
Dư Tương dường như nghe thấy âm thanh xe lửa sắp khởi động, rụt rè nói: "Nơi này thì không cần nhỉ? Không phải chỗ này của anh không bị thương sao?"
Gần đây có nhiều chuyện, từ sau đêm kia, Ninh Miễn vẫn luôn rất quy củ, hơn nữa trải qua đêm đầu tiên cũng không phải vô cùng happy, Dư Tương cũng không để ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-387.html.]
Nhưng bây giờ lời đều đã nói ra, nếu không thực hiện lời hứa, có phải không tốt lắm không?
"Khụ khụ —"
Dư Tương kề sát vào một chút, thổi một hơi vào n.g.ự.c anh, làn gió nhẹ nhàng thổi vào da thịt, phảng phất như gió xuân phất qua, còn mang theo mùi táo.
Có chút ngứa, còn gợi lên một số thứ như có như không.
Ninh Miễn tiếp tục nhìn chằm chằm cô.
"Chỉ một cái à?"
"Này, ưm —"
Dường như Ninh Miễn cũng không muốn nhịn, trực tiếp kéo cô vào trong lòng ngực, hôn lấy môi cô, hấp thu vị ngọt của táo trong miệng cô, vừa bá đạo vừa nghiêm túc.
Đáng tiếc, hai người đều không quen thuộc, Dư Tương thử thăm dò đẩy anh ra, không thành công.
DTV
Trời sáng rõ ra kia kìa.
Cũng may, lần thứ hai so với lần đầu tiên thì thoải mái hơn một chút.
Sau khi kết thúc, Du Tương đến một ngón tay cũng không muốn cử động, nằm trên n.g.ự.c Ninh Miễn nhìn ra cửa sổ, bọn họ về đến đã hơn mười giờ, bây giờ, mùi thức ăn của nhà người ta từ ngoài cửa sổ bay đến, cô có chút đói, còn rất muốn ăn.
Trước mắt còn có một miếng thịt, há mồm cắn một miếng.
"Shhh…"
Ninh Miễn xoay người đè lại, không nhịn được hôn lên, thực tủy biết vị chính là cảm giác như thế này nhỉ?
Có điều rốt cuộc cũng không tiếp tục làm thêm lần nữa, nếu không Dư Tương thật sự sẽ đá anh xuống giường.
"Dư Tương.”
"Hửm?"
Ngón tay của Ninh Miễn vuốt quanh trên tóc cô, rất muốn hỏi bây giờ em có thích anh không? Nhưng hơi hé miệng, cuối cùng lại không hỏi ra, tạm thời anh thỏa mãn với hiện tại, vẫn nên chờ một chút nữa.
"Muốn ăn cái gì?"
Dư Tương đẩy anh ra, hai tay duỗi ra ngoài chăn vẽ vòng: "Thịt, thật nhiều thịt."
Bây giờ cô rất đói chứ không phải đùa.
Nhưng mà hai người đều lười biếng, không muốn rời giường, Dư Tương thậm chí còn nhắm mắt ngủ một chút, giữa lúc mê man cảm nhận được anh vẫn không rời đi, không nói rõ là cảm giác gì, nhưng ngủ rất an tâm.
Chợp mắt một lúc, Dư Tương bỗng nhiên mở mắt ra, kéo chăn ngồi dậy mở ngăn kéo ra, kiểm tra hạn sử dụng của bao cao su.
Dù sao thì cái này cũng được mua từ năm trước, hình như còn là Chu Cầm Vận tặng.